Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 221: Chỉ vì tài nguyên tu luyện

Suy tư trong chốc lát, Bạch Đông Lâm dùng ý niệm câu thông với Tử Triệu đang ở trong Huyết Hải, ánh đỏ chợt lóe lên, chiếc kén bao lấy Bạch Kiếm Ca được thu vào thế giới Bản Nguyên của Tử Triệu. Cho đến tận lúc này Bạch Đông Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ nhị ca hắn đã an toàn, Tử Triệu là đạo khí, cho dù tiểu thế giới này nứt vỡ thì nhị ca cũng chẳng bị thương tổn tí teo nào. Về phần bản thân hắn thì càng không cần phải nói.
Thế nên tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Đông Lâm mới hạ xuống được. Tiếp theo hắn có thể thoải mái ra ngoài lang bạt một phen mà không cần câu nệ hay ràng buộc gì nữa!
Bạch Đông Lâm hơi xoay chuyển ý niệm, Tiểu Tử và bốn Hoa Linh được hắn thả ra. Đứa nào đứa nấy đều dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Bạch Đông Lâm.
“Đều thấy cái kén ta thả vào lúc nãy chứ?”
Bốn Hoa Linh và tiểu Tử vội vàng gật đầu.
“Nhớ kỹ, đó là nhị ca ruột thịt của ta, huynh ấy đang khôi phục thương thế, mấy đứa không được quấy rầy đâu đấy. Đặc biệt là tiểu Tử, đó là đại đại ca của ngươi đấy! Hiểu cả chưa?”
Giọng Bạch Đông Lâm vô cùng nghiêm khắc, hung ác trợn mắt nhìn tiểu Tử, đừng tưởng là hắn không biết, mỗi ngày vật nhỏ này náo loạn ở trong đó như thế nào. Tiểu Tử hơi co lại, ý niệm chấn động hư không nói:
“Đại ca yên tâm đi! Ta nhất định sẽ bảo vệ đại đại ca thật tốt mà!”
“Bọn ta biết rồi, chủ nhân!”
Bạch Đông Lâm gật đầu rồi thu chúng lại. Làm xong tất cả mọi việc thì mới đưa ánh mắt nhìn về phía Thôn Linh Hồ Lô ở bên cạnh.
Thứ đồ chơi này, lấy ra câu cá thì chắc chắn là dễ cắn!
Bạch Đông Lâm đưa tay hút Thôn Linh Hồ Lô qua, gỡ chín lá bùa vàng chói mắt trên đó xuống.
Sương đen quẩn quanh trên Thôn Linh Hồ Lô nháy mắt đã tràn ra ngoài, một luồng dao động mờ mịt truyền về phía xa, Bạch Đông Lâm làm như không nhận thấy, tiếp tục quan sát tỉ mỉ minh văn đen nhánh trên nó.
Hắn cắn nuốt ký ức của Hắc Hồ nên tất nhiên là biết cách phá giải phong ấn trên đó. Vẻ mặt Bạch Đông Lâm nghiêm túc, hai tay niệm pháp quyết huyền ảo, cùng lúc đó cũng có một luồng sương đen bay ra từ Thần Hải chỗ mi tâm, từ từ hạ xuống Thôn Linh Hồ Lô.
Nháy mắt, minh văn trên Thôn Linh Hồ Lô như sống lại, bắt đầu chuyển động xoay tròn rồi chậm rãi hợp thành một chữ ‘Minh’ thật lớn.
Bạch Đông Lâm mỉm cười đưa tay tháo nút hồ lô.
Trong Thần Hải, linh hồn thể kim sắc và đạo nhân hắc bạch đang ngồi xếp bằng, bắt đầu tụng niệm hai đại kinh văn siêu độ.
Theo lẽ thường mà nói, nếu là loại linh hồn vừa đột phá Nguyên Thần Cảnh không lâu thì chỉ cần xuất hiện trong thiên địa một lát sẽ tự nhiên tiêu tán, Chân Linh trở về Mẫu Hà.
Thế nhưng nếu trong linh hồn có oán khí mãnh liệt thì sẽ bị lạc mất thần trí, hóa thành oan hồn lệ quỷ. Những tu sĩ Càn Nguyên giới đều bỏ mạng oan uổng nên chắc chắn là oán khí trong lòng rất nặng, Bạch Đông Lâm siêu độ cho bọn họ cũng coi như hành thiện tích đức.
Từng bóng người trong suốt bắt đầu chậm rãi bay ra, bị đạo âm tiếng Phạn bao phủ. Cho dù có oán khí hay không thì một lát sau họ đều mang vẻ mặt an lành, khom mình cảm kích hành lễ với Bạch Đông Lâm, sau đó hóa thành bạch quang tiêu tán, Chân Linh trở về Mẫu Hà.
Bên trong Thôn Linh Hồ Lô thật sự có rất nhiều linh hồn, tận mười vạn cơ mà. Bạch Đông Lâm tốn gần hai canh giờ mới hoàn thành nghi thức siêu độ long trọng này.
Bạch Đông Lâm mở mắt, khẽ phun ra một ngụm trọc khí, cảm thấy linh đài thanh minh hẳn. Quả nhiên, thỉnh thoảng làm tí việc thiện vẫn có chỗ tốt.
Việc này hắn đã hiểu từ lâu rồi. Trước đây hắn tra được không ít tri thức trong Thư Sơn. Ví dụ như trước đây, sau khi hắn tru sát yêu ma quỷ quái thì khí Thanh Linh tự nhiên xuất hiện trong đầu chính là một loại khen ngợi từ ý chí thiên địa. Yêu ma quỷ quái này kia là dị vật ngoại giới vô tình lưu lạc đến đây.
Đối với thế giới thì đó chính là virus, giúp thế giới diệt virus đương nhiên sẽ lấy được phần thưởng.
Mà lúc này Bạch Đông Lâm đang siêu độ vong hồn, đưa Chân Linh trở về Mẫu Hà. Nói không chừng còn nhận được sự ưu ái của Mẫu Hà cũng nên, dù sao đây đều là chuyện tốt có lợi vô hại.
Bạch Đông Lâm đóng nắp Thôn Linh Hồ Lô lại, sau đó đeo nó trên lưng. Bây giờ bên trong Thôn Linh Hồ Lô không còn linh hồn nào nữa nên có thể thu vào trong pháp bảo trữ vật được rồi. Thế nhưng Bạch Đông Lâm lại không định làm như vậy.
Bạch Đông Lâm chuẩn bị câu cá, hắn muốn bắt đầu săn giết ngược lại đám hắc y nhân kia.
Bạch Đông Lâm làm như vậy không phải vì báo thù cho tu sĩ Càn Nguyên giới, cũng không phải vì ngăn cản kế hoạch Vĩnh Dạ, hắn không vĩ đại như vậy. Hơn nữa hắn cũng biết, bây giờ có giết sạch hắc y nhân thì cũng không thể ngăn cản kế hoạch Vĩnh Dạ được.
Hắn làm như vậy chỉ vì tài nguyên tu luyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận