Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 70: Sa Hải Tuyệt Cung

Mi Hồng Anh nói xong lại chuyển đề tài khác, cười nói: “Ha ha, còn như ở đây là đâu à? Không phải nó chính là chốn các ngươi tha thiết mong mỏi được tiến vào sao? Tuyệt thiên, tuyệt địa, tuyệt nhân! Sa Hải Tuyệt Cung!” “Ngươi nói cái gì?”
“Truyền thuyết là thật? Không ngờ Sa Hải Tuyệt Cung lại thật sự tồn tại!”
Biểu cảm mọi người kích động. Vốn dĩ trước đây khi bọn họ lấy được tin tức do Mi Hồng Anh truyền ra ngoài thì ôm thái độ nửa tin nửa ngờ. Dù sao truyền thuyết Sa Hải Tuyệt Cung truyền thuyết quá mức hư vô, huyền ảo rồi!
Tuy nhiên, dù là như vậy, bọn họ cũng ôm một chút hy vọng, phái người tới nằm vùng bên cạnh Mi Hồng Anh, đợi người của mình trà trộn tiến vào sa mạc với Mi Hồng Anh trước rồi dẫn người theo sau từ rất xa!
Không ngờ chuyện lại phát triển một cách thuận lợi như vậy, họ dễ dàng tiến vào nơi truyền thuyết như thế.
Cả đám bình tĩnh lại, nhìn hai người Mi Hồng Anh với biểu cảm hung ác. Nếu như đã đạt được mục đích rồi, vậy hai kẻ này không cần phải sống nữa. Nữ nhân này am hiểu Sa Hải Tuyệt Cung thư thế, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vẫn nên giết đi là tốt nhất!
Đám tu sĩ liếc nhau, lập tức có tu sĩ nhảy lên một cái, hóa thành cự hổ năng lượng đánh về phía Mi Hồng Anh!
Mi Hồng Anh thấy vậy cũng không né tránh mà chỉ cười lạnh đứng yên tại chỗ.
Cự hổ được tạo thành năng lượng chỉ còn chút nữa sẽ giết chết Mi Hồng Anh lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, năng lượng tiêu tán. Tu sĩ bên trong ngã xuống đất, biểu cảm thống khổ.
“Ối, a a a!”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, tu sĩ trung niên đau đến lăn lộn trên mặt đất. Chỉ thấy trên da hắn ta hiện lên chi chít những ký hiệu màu đỏ tươi, hệt như có sinh mệnh đang di chuyển trên da vậy!
Chưa được giây lát, tu sĩ trung niên đã trực tiếp hóa thành một vũng máu loãng! Nó thấm xuống mặt đất, nhuộm cho vùng đất đã đỏ càng đỏ hơn nữa.
Rất nhiều tu sĩ bị dọa đến mức lùi về sau một bước. Tiếng kêu đó thật sự quá thảm thương, có thể tưởng tượng được tu sĩ trung niên đã chịu sự dày vò kinh khủng đến mức nào.
Sắc mặt Đơn Văn tái nhợt, run lẩy bẩy hỏi:“Yêu nữ! Ngươi đã làm gì?”
Khuôn mặt Mi Hồng Anh thờ ơ, nhìn mọi người nói với ánh mắt lạnh lùng:
“Một đám ngu xuẩn! Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ sơ suất để lộ một tin tức quan trọng như vậy ra ngoài sao?”
“Chẳng qua tất cả đều là kế hoạch của ta thôi. Bây giờ bên trong thân thể các ngươi đều có huyết khế rồi, không muốn chết thảm thì ngoan ngoãn phục tùng ta!”
Biểu cảm trên mặt đám tu sĩ xấu đi. Họ đã lơ là rồi!
Bạch Đông Lâm cẩn thận cảm nhận bên trong cơ thể, thật sự cảm nhận được một luồng năng lượng không rõ bên trong huyết dịch, đang ẩn chứ không bộc ra. Hắn cũng chẳng quan tâm đến huyết khế này lắm, cùng lắm thì chết ráo một lần, đổi sang cơ thể khác là được.
Nhưng hắn cũng không định gây rối, quyết định tạm thời theo sau Mi Hồng Anh này, tùy cơ ứng biến.
Hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này, ngay cả phải ra ngoài làm sao cũng không biết, nếu cứ để bị vây ở trong này thì phiền phức.
Mi Hồng Anh không để ý đến những kẻ suy nghĩ lung tung. Có huyết khế ở đây, sống chết của những kẻ này đều chỉ nằm trong một suy nghĩ của nàng ta, cùng lắm chúng cũng chỉ là một đám đá dò đường mà thôi!
Tay nàng ta bắt pháp quyết, nhắm mắt cảm nhận, rồi Mi Hồng Anh chọn một hướng bước nhanh về phía trước. Rất nhiều tu sĩ chỉ có thể mặt ủ mày ê đi theo sau, không dám phản kháng.
Họ đi chưa tới một chung trà đã tới một ngã rẽ.
Đường đi từ một chia thành hai, kỳ lạ là trước đường đi bị một tầng sương máu bao phủ, đám người dùng đủ loại bản lĩnh cũng không thể nhìn thấu màn sương.
Mi Hồng Anh dừng bước, nhìn thoáng qua đầu ngã rẽ, sau đó ngẫu nhiên chỉ vào một tu sĩ.
“Đi, dò đường thử đi!”
Sắc mặt tu sĩ bị chọn trắng bệch, cũng không dám phản kháng. Cảnh tượng tên tu sĩ trung niên chết thảm ban nãy vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hắn ta lập tức do dự chọn một con đường, đi về phía trước. Hắn ta đi vào huyết vụ chưa bao lâu thì một tiếng hét thảm đột ngột truyền đến, tiếp đó không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Mày Mi Hồng Anh nhíu lại, cảm ứng huyết khế bên trong đột nhiên tan đi. Xem ra vận khí tên kia không tốt lắm rồi!
Nàng ta lập tức bước vào một con đường khác với con đường người kia đã đi, không do dự một chút nào, hệt như đã biết sẽ không có nguy hiểm gì vậy.
Rất nhiều tu sĩ sau lưng biến sắc. Cuối cùng bọn họ cũng biết mục đích của yêu nữ này rồi. Ả ta đang muốn xem bọn họ như đá dò đường đó!
Tiếc thay hiện tại sống chết không do mình nữa, họ chỉ có thể đi theo sau, biểu cảm khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận