Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1847 - Phong cách dần dần quỷ dị (1)

"Cơn tức lớn thật! Ý chí hung ác ghê!!"
Bạch Đông Lâm khẽ nhướng mày, lão già này đúng là chẳng thức thời gì cả, hắn có lòng tốt giúp ông ta dạy dỗ đời sau mà lại muốn đánh nhau với mình, đúng là đáng chết!
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, cũng ra chưởng đánh trai tương tự, phục chế chiêu thức của Thái Côn để đánh tới.
"Hừ! Cuồng vọng!"
Trong lòng Thái Côn dâng lên sự trào phúng, lợi trảo của ông ta là bộ phận cứng rén sắc bén nhất toàn thêm, cộng thêm cổ khí tương đối hoàn mỹ nữa, không phải “thân thể máu thịt” có thể cứng đối cứng được đâu.
Răng rắc!
Tiếng nứt vỡ thanh thúy vang lên, xương gãy gân đứt, trong mắt Thái Côn lóe lên vẻ ngạc nhiên, lập tức bị xỏ xuyên qua đầu, sức mạnh hủy diệt to lớn cực kỳ kinh khủng nghịch thời không đi lên, tác dụng lên nguyên điểm tồn tại của ông ta, tiếng vỡ vụn vang lên lần nữa.
Cổ khí, cánh lớn móng sắc, đầu mi tâm, nguyên điểm tồn tại, đều bị một kích diệt sạch, giống như là đậu hũ yếu ớt.
"Điều, điều này không có khả năng... Ngươi! Ngươi không phải thập nhất cảnh!!"
Ý niệm cuối cùng dâng lên trong đầu, là sợ hãi, rồi ý thức của Thái Côn rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.
"Hở? Ta ra tay nặng đến thế à?"
Bạch Đông Lâm nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Kỳ quái, ban nãy hắn đâu có lòng muốn đánh chết đối phương đâu. Lấy ý chí của hắn, kiên quyết không có khả năng xuất hiện tình huống lực lượng mất khống chế.
Còn chưa suy nghĩ sâu xa vì sao Thái Côn lại chết, chân thân khổng lồ chậm rãi hiển hoá ra ngoài.
"Không tốt! Chân thân như này, một khi hạ xuống thì chắc chắn sinh linh đồ thán, tử thương vô số, vẫn là ăn tươi cho thỏa đáng!"
"Ực --"
Bạch Đông Lâm khẽ nhếch miệng, lỗ đen sâu thẳm lóe lên một cái rồi biến mất, chân thân Thái Côn có thể so với đại thiên vũ trụ vặn vẹo kéo người bị cắn nuốt hầu như không còn, xay nghiền thành biển năng lượng.
Răng rắc!
Hư không nghiền nát, từng vòng xoáy thời không trống rỗng hiện ra và xoay tròn mạnh mẽ mãnh liệt, liên tiếp có thân hình bước ra, ánh mắt hờ hững buông xuống, ý chí đầy sát nghiệt kéo dài trút xuống.
"Hừ! Cuồng đồ lớn mật dám tàn sát Bồ Tát Phật môn, hãy theo bản tọa trở về, vĩnh viễn ở dưới tháp Trấn Ma!"
"Các hạ lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh lấn yếu, thật sự khó coi, nên tru sát!"
"Giết hài nhi của ta, bản đế phải giết ngươi!!"
Liếc nhìn lại, trong hư không bóng người san sát, không biết đã dẫn đến bao nhiêu cường giả của các thế lực. Họ đều tản ra khí tức thập nhất cảnh kinh khủng, thời không trở nên thối nát.
"Không chịu để yên đúng không?"
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu chặt, trong lòng không vui đến cực điểm, lòng kiên nhẫn mất hết, tự dưng cảm thấy phiền phức cực kỳ.
"Làm càn!"
Mắt thấy Bạch Đông Lâm cùng đường bí lối rồi mà còn dám mạnh miệng, chúng cường giả đều hai mắt trợn tròn, khí cơ nghiêm nghị nghiền ép xuống, từng khúc hư không mất đi, sâm la vạn vật đều thành tro tàn, khu vực hình tròn khoảng mấy triệu năm ánh sáng hóa thành hư vô tuyệt đối.
"Các ngươi..."
Thân hình Bạch Đông Lâm khựng lại, bọn người kia điên rồi phải không? Thế mà lại trực tiếp thả ra khí tức ở hiện thế nữa. Chỉ với chớp mắt ban nãy thôi là không biết có bao nhiêu sinh linh vô tội uổng mạng tại chỗ.
Đây là Hồng Hoang sao? Sao lại là loại bầu không khí khốc liệt này? Vậy có khác gì tai họa đen tối đâu chứ?
Niềm mong đợi ban đầu đối với Hồng Hoang yên lặng biến mất, thay vào đó là sự chán ghét, ánh mắt nhìn về phía chúng cường giả cũng trở nên hờ hững.
"Mặc dù là Hỗn Nguyên Đại La tôn quý, Thánh Nhân duy nhất, nhưng tâm tính bạo ngược, thị sát khát máu thành tính, để lại trên thế gian chẳng có ích gì cho chúng sinh vạn vật, vẫn nên ăn đi thì hơn."
"Ha ha ha! Cuồng vọng đến cực điểm! Giết --"
"Giết! Giết!!"
Gần trăm thập nhất cảnh, thủ đoạn ra hết, căn bản là không hề có lo lắng gì cả. Đừng nói là bước vào dòng sông thời không giao chiến, đến cả dư âm cũng chẳng hề thu liễm, mặc cho nó tàn sát bừa bãi đại địa Hồng Hoang, vô tận sinh linh.
"Đáng chết!"
Lửa giận vô hình bùng cháy trong lòng Bạch Đông Lâm, hắn chậm rãi nắm chặt tay, ngẩng đầu đứng thẳng, chẳng thèm để vào mắt công kích kinh khủng rơi xuống ở phía chân trời.
"Tụ Ngã Tịch Diệt - Khí Thân Quyền Trảm! Nhất luân!"
Một phân thân hoàn chỉnh bị chém xuống, bản thân đốt cháy hầu như không còn gì, cô đọng thành một luồng sức mạnh phá hoại khổng lồ vô ngần quanh quẩn trên nắm tay.
"Diệt --"
Tuy thức này là nhất luân, nhưng so sánh với Huyết Chưởng dùng để đánh với Nguyên Mật Chân Chủ lúc trước thì cường đại hơn không biết bao nhiêu ngàn tỷ bội.
Kim quang quyền ảnh bành trướng vô hạn, hóa thành một cột sáng cao tận trời bắn tới bao phủ cả đám cường giả, xuyên thủng quá khứ thời không, nguyên điểm tồn tại giống hạt thủy tinh, đều bị nghiền nát thành cặn bã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận