Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1604 - Lấy kết quả làm nguyên nhân (1)

Vật tham chiếu di động, vị trí chủ yếu và thứ yếu trong nháy mắt hoán đổi cho nhau.
Không phải Bạch Đông Lâm đang di chuyển mà là thời không bên này đang bị hắn kéo, lao thẳng về phía hắn, dưới góc nhìn của Thượng Đế, Mẫu Hà đã đâm mạnh mi tâm của mình vào nắm đấm của Bạch Đông Lâm một cách cực kỳ kỳ quái.
Ầm ầm!
Một nụ nổ lớn kinh khủng không thể mô tả bùng lên, thời không bị nó ảnh hưởng làm cho không ngừng lắc lư dữ dội.
Mẫu Hà lông tóc vẫn còn y nguyên.
Công kích của Bạch Đông Lâm đã bị xóa quả đi.
Vù vù!
Ảo ảnh nhân quả lơ lửng sau đầu Mẫu Hà khẽ run lên, ánh sáng chói lọi tản mát ảm đạm đi một ít.
Cho dù biến hóa rất nhỏ bé nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác của Bạch Đông Lâm, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, lại điên cuồng đánh một quyền vào ngực Mẫu Hà.
Có hiệu quả thế là đủ rồi!
Cho dù là mài, hắn cũng phải mài nát nó, so sức chịu đựng, cho tới bây giờ hắn chưa từng sợ bố con thằng nào.
Sự phản kích của Mẫu Hà cũng vô cùng ác liệt, hơn nữa đặc tính không thể phòng ngự nên không thể nào tránh né được, mỗi một đòn đều có thể đánh gần chết Bạch Đông Lâm, thậm chí bị đánh chết tươi.
Nhưng nhờ thân thể Bất Diệt Bất Tử, những thứ này đều không có tí ý nghĩa nào.
Thương thế hoán đổi cho nhau, hắn sẽ không bao giờ chịu thiệt.
“Giết~”
Oành oành oành!
Thời không kỳ lạ, những chùm sáng hủy diệt không ngừng bay lên, hai quái vật bất tử rơi vào giằng co.
......
Hiện tại, Duy Nhất Chân Giới

Trong không gian sâu hun hút của vũ trụ đen kịt bỗng nhiên nứt ra một khe hở rất lớn, một tòa thần điện nguy nga lấp lánh hào quang xoay tròn rồi rơi xuống. Khối lượng khổng lồ của nó lập tức đè sập Tinh Hà, đập nát hàng tỉ ngôi sao, rồi mới từ từ dừng lại.
“Khủng… Khủng khiếp quá!”
Vẻ mặt Đế Tôn sợ hãi, lắc lắc cái đầu đang xoay như chong chóng, thân thể hơi nhũn ra.
Hắn ta cứ nghĩ nhờ có sự tăng thêm của Mẫu Hà, bước vào Chân Ngã Chi Cảnh thì có thể đối mặt trực diện với Bạch Đông Lâm, nhưng không ngờ, ngay cả một chưởng tùy ý của đối phương cũng không chịu nổi.
“Xì! Bà mẹ nó, xém tí chết mẹ rồi!”
Nam Bá ở bên cạnh lấy tay che mặt, trong đầu không cách nào xua đi hình ảnh bàn tay che kín bầu trời đáng sợ đó, một khi sinh ra ý nghĩ đối địch với Bạch Đông Lâm, đạo tâm liền run rẩy, bàn tay khổng lồ kia giống như cao thủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để đập chết hắn ta.
“Tử Vi, chúng ta phải trở về à?”
Nam Bá ổn định trạng thái, đứng dậy nhìn vào sâu trong tinh không, ánh sáng huyền hoàng chói lọi quanh quẩn trong hai mắt, nhìn năm cột sáng nối liền trời đất kia, đây là con đường tắt duy nhất đi đến không gian kia.
“Ha ha.”
Đế Tôn lắc đầu cười như mếu, vẻ mặt dần dần buông bỏ.
“Thôi bỏ đi, một chưởng vừa rồi không ẩn chứa sát ý, nếu lại đi tự chuốc lấy nhục thì chỉ có thể chết ở đó thôi.”
“Hơn nữa...”
Ánh mắt Đế Tôn phức tạp, giống như sự kiên trì và cố gắng của bản thân đều đã mất hết ý nghĩa, niềm tin cũng mơ hồ lung lay.
“Chúng ta không quan trọng như mình nghĩ, cứ tưởng mình là trợ lực không thể thiếu của Mẫu Hà, nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh của Bạch Đông Lâm mới hiểu được, chính mình nhỏ bé và ngu dốt cỡ nào!”
Văn Thánh Cung Hiền ở bên cạnh, nhìn thấy Đế Tôn hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, vẻ mặt khẽ thay đổi, nói: “Nhưng mà… Chúng ta cứ để mặc cho bọn họ Phá Bích thế à?”
“Không!” Vẻ mặt Đế Tôn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chúa tể xung quanh, tiếp tục nói: “Quả thật Bạch Đông Lâm mạnh đến đáng sợ, nhưng sức mạnh của Mẫu Hà chắc chắn không thể nào phá vỡ, còn quá sớm để nói ai thắng ai thua.”
“Hơn nữa, lối đi đen kịt đó cũng không đơn giản như trong tưởng tượng!”
“Bạch Đông Lâm, đáng tiếc thật đấy.”
Đế Tôn khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thương tiếc, kết quả của cái gọi là Phá Bích đã sớm được định trước, Mẫu Hà chỉ là cửa ải khó khăn đầu tiên mà thôi.
Nam Bá nhướng mày, ánh mắt kỳ quái nhìn bóng lưng Đế Tôn, hình như người bạn cũ này của hắn ta biết một ít chuyện không tầm thường.
Miệng khẽ mấp mấy, vừa định mở miệng hỏi lại bị một tiếng rống giận dữ vang vọng Chân Giới cắt đứt.
“Grừ grừ grừ!”
“Bạch Đông Lâm! Mẫu Hà! Bản thần muốn các ngươi phải trả giá!”
“Hủy diệt hết đi! Nhân tộc và cả thiên địa này nữa – để cái ác đứng đầu, nhân danh Đoạn Ác!”
Ý chí kỳ dị sinh ra trong Đoạn Tí sau khi dung hợp “Thiên địa chi ác” và được ý niệm tà ác của chúng sinh nuôi dưỡng liền trở nên càng thêm vặn vẹo, có thể gọi là sinh mạng mới thứ hai, nó tự xưng là “Đoạn Ác!”
Để diệt trừ cái ác của trời đất thì chỉ có một phương pháp, đó là tiêu diệt hết tất cả chúng sinh, “ác” không có vật ký sinh, tất nhiên sẽ tiêu tán, có thể thấy được dã tâm của Đoạn Ác ngay từ cái tên của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận