Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 724: Ta thẹn không bằng người

Ừ, thật là một tiểu cô nương có tâm địa thiện lương, sắp chết đến nơi còn nghĩ đến các sư tỷ đồng môn. “Các sư tỷ của ngươi chỉ có năm người chạy ra ngoài, những người còn lại đều chết dưới chân Thực Linh thú.”
Bạch Đông Lâm tính tình thẳng đuột nên có gì nói toạc ra luôn.
Lam Linh nghe xong, trước mắt như thể có bóng đen bủa vây, giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt trượt xuống, nỗi bi thương như tảng đá đè chặt tim nàng.
“Nhưng các nàng cũng giống ngươi, tuy Thần Hồn đã nát, không có hy vọng sống lại nhưng Chân Linh chưa diệt, dù sao thì Chân Linh cũng chẳng phải thứ dễ tiêu hóa như vậy.”
Bạch Đông Lâm dừng một chút, nhìn Lam Linh quá đỗi bi thương lại bổ sung thêm một câu.
“Thưa ngài! Ý ngài là…”
Hai mắt Lam Linh sáng ngời, tràn ngập hy vọng nhìn Bạch Đông Lâm, giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy người nam nhân trước mặt này đang tản ra hào quang ấm áp.
“Ngươi là kẻ có tấm lòng thiện lương, rất là hiếm thấy, vậy ta sẽ giúp ngươi một phen!”
“Chí Ác!
“Khà khà, giao cho ta đi!”
Chí Ác được ngọn lửa đen kịt quấn quanh nghe tiếng gọi liền bước ra khỏi mi tâm của hắn rồi biến mất trong hư không.
Rít…
Lam Linh rùng mình, hai tay ôm ngực, vừa nãy nàng đã cảm giác được kẻ là thiên địch trí mạng của bản thân lướt qua mình.
“Đại nhân, vừa rồi là?”
“Yên tâm đi, có Chí Ác ra tay thì Chân Linh của các tỷ muội ngươi không thiếu một người.”
Một khắc sau, Chí Ác trở về.
“Vậy tổng cộng là mười hai Chân Linh, tất cả đều ở chỗ này.”
Hắn mở rộng hai tay, Chân Linh giống như những hạt nắng lấp lánh được một thứ năng lượng kỳ dị bao phủ tung bay giữa hư không.
“Ha ha, tiểu cô nương, ta còn tiện tay giải quyết hơn một trăm con Thực Linh thú nữa, coi như báo thù cho các ngươi rồi nhé.”
Chí Ác nhếch miệng cười với Lam Linh, sau đó liền bước vào mi tâm Bạch Đông Lâm, xuyên qua Thần Hải rồi biến mất.
“Đa tạ đại nhân!”
Lam Linh vô cùng xúc động, nàng cung kính hành lễ với Bạch Đông Lâm, nàng cảm ứng được đó đều là khí tức của các sư tỷ, tròng mắt bắt đầu tuôn rơi nước mắt.
“A Di Đà Phật, để cho bần tăng đến siêu độ cho những thí chủ này đi!”
Chí Thiện bước ra khỏi Thần Hải, hắn khoanh chân ngồi trong hư không, một tòa đài sen màu vàng hiện lên dưới thân, sau gáy là Phật quang rực rỡ, khuôn mặt vừa bi vừa thương, miệng tụng kinh Địa Tạng Bồ Tát.
Dưới sự bao phủ của phật quang và tiếng tụng kinh bằng Phạn âm, mười hai Chân Linh lập tức được những thần văn được chạm khắc bao quanh.
Chân Linh khẽ run, từng Chân Linh hóa thành một bóng nữ tử với thần thái an tường, các nàng hành lễ với Chí Thiện, rồi liếc nhìn Lam Linh, ánh mắt tràn đầy không nỡ. Cuối cùng, ảo ảnh tiêu tán, Chân Linh tản ra kim quang rồi trở về với Mẫu Hà.
“Sư tỷ…”
Lam Linh khẽ mím môi, khuôn mặt cũng không còn tiếc nuối nữa, Thần Hồn được Bạch Đông Lâm ngưng tụ bắt đầu tản ra quang mang, sắp trở về thiên địa.
“Đại nhân! Cảm ơn ngài! Ngài là người tốt!”
Lam Linh ngửa mặt lên cười với Bạch Đông Lâm, nụ cười sáng lạn như trăng rằm, sau đó cũng hóa thành bụi phấn, tiêu tán trong hư không.
Chỉ để lại Chân Linh lấp lánh và ấm áp như chính bản thân nàng!
“Người tốt sao?”
Hắn siết chặt nắm tay, đỡ lấy viên Chân Linh rực rỡ giữa hư không.
“Thật là một nữ tử kì diệu! Có thể thản nhiên đối mặt với cái chết như vậy, ta thẹn vì không bằng…”
Chân Linh của Lam Linh khác với những kẻ mà hắn đã từng gặp, nó thuần túy, không có gì tiếc nuối, không có hoang mang, không sợ tử vong, không ngại luân hồi.
“Tâm không mang vướng bận, cũng không có lo âu, không cầu xa, không sợ hãi, không vọng tưởng, hoàn toàn sạch sẽ để đi tới viên tịch.”
Trạng thái Chân Linh thuần túy của Lam Linh chính là “viên tịch” mà cao tăng Phật môn theo đuổi.
Một nữ tử tu vi cấp thấp lại có thể làm đến trình độ này, chỉ có thể nói là thiên tính, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói ra mấy chữ “Ta thẹn không bằng người”.
Đó hoàn toàn không phải là lời nói quá, hắn bất tử bất diệt, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ chết.
Có đôi khi, bản thân hắn cũng suy nghĩ, có lẽ chính là bởi vì mình quá sợ chết cho nên mới thức tỉnh tài năng bất tử bất diệt!
“Tiểu cô nương đi thong thả, ta cũng nên làm chính sự rồi!”
Bạch Đông Lâm thần sắc nghiêm túc, hắn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sức mạnh Thần Hồn vươn ra rồi bao bọc Chân Linh trong suốt, cuối cùng là thu vào trong Thần Hải.
Tại Thần Hồn Chi Hải, trên tấm bia đá đen kịt, Thần Hồn đã hợp làm một đang há miệng nuốt chửng Chân Linh rực rỡ.
Bạch Đông Lâm nghiêm mặt, tay bóp pháp quyết huyền ảo, miệng tụng kinh văn, lửa từ ý chí sôi trào, Thần Hồn đã ngưng tụ thành công khẽ run rồi trào ra, hóa thành vô số hạt Thần Hồn giống như đó là cả dải ngân hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận