Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1591 - Sự khởi đầu của Phá Bích (2)

Ba vạn năm trước, đã từng phát sinh một chuyện lớn, Thích Không Phật Thế Tôn vậy mà lại bị người ta xóa sổ hoàn toàn, chính là do tên Rama này làm ra, dẫn tới đám người đế tôn điên cuồng đuổi giết, vẫn là tiểu đệ âm thầm ra tay mới cứu được hắn ta.
Mặc dù hơi kiêng kỵ sự âm hiểm tàn nhẫn của Rama, nhưng Bạch Đông Lâm đã ném người đến trước mặt nàng, nói mặc cho nàng sai khiến, có tiểu đệ bảo đảm liền yên tâm phần nào.
“Rama, ba vạn năm qua, ngươi phụ trách Trấn Ma Ti vẫn luôn làm khá tốt, bây giờ chính là thời kỳ mấu chốt, nhưng những “tà ma cực ác” của người khác đã lợi dụng chui vào khoảng trống.”
Cực ác tà ma là quái vật bị “ác” bóp méo, từ ba vạn năm trước sau khi “ác” xuất hiện, loại quỷ vật này giống như giết mãi không hết, là tai họa ngầm lớn nhất phá hư sự ổn định của thần triều Đại Hạ.
Lòng dân, niềm tin, những thứ này đều cần một hoàn cảnh ổn định làm chỗ dựa, nếu con dân ngày đêm lo lắng sợ hãi, lo lắng đề phòng, làm sao có thể tâm hướng đến Đại Hạ đây?
Cho nên, Trấn Ma Ti được thành lập, là cơ quan bạo lực lớn nhất thần triều, trải rộng tất cả lãnh thổ, mặc dù nhân tộc vô tận, gánh nặng nặng nề như vậy thế mà không đè bẹp Rama, ngược lại hắn ta làm cực kỳ vui vẻ sung sướng, những tà ma cực ác kia nghe thấy tên Trấn Ma Ti Rama là có thể sợ đến són cả ra quần.
Bạch Nguyên Trinh rốt cục cũng hiểu được, vì sao tiểu đệ giữ Rama lại, đây quả thật là một quỷ tài hiếm có.
“A di vô thiên Phật!
“Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, tà ma chưa trống, thề không thành Phật.”
“Nữ đế, lúc này cứ giao cho bần tăng là được.”
Đôi mắt đen nhánh như vực sâu của Rama liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Nguyên Trinh, trong lòng khẽ run, người phụ nữ này... Không hổ danh là đại tỷ của Bạch Đông Lâm, thật đáng sợ!
Vù vù!
Thời không sụp đổ, bóng dáng Rama vặn vẹo, hóa thành chấm đen rồi biến mất không còn bóng dáng.
“Tiểu đệ, mạnh tay đi làm đi...”
Bạch Nguyên Trinh đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt uy nghiêm nhìn quanh Hoàn Vũ, theo sức mạnh niềm tin ở khắp mọi nơi, nhìn xuống lãnh thổ vô biên và những con dân vô tận của Đại Hạ.
“Đại tỷ sẽ mãi mãi trấn giữ non sông nhân tộc vì đệ!”
......
Hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh phản chiếu như giả như thật.
Không ai biết, Duy Nhất Chân Giới vô biên vô tận tồn tại một “cái bóng” chân thật.
“Đại tỷ, ý chí của tỷ, đệ hiểu rồi.”
Không gian Không chiều giống Bạch Đế Thần Vực như đúc, Bạch Đông Lâm đứng ở trên một mảnh đất trống, ở trước mặt hắn là bóng dáng đám người Bạch Nguyên Trinh, ngoại trừ hai mắt không có ánh sáng, không hề có sự sống ra thì không có gì khác biệt.
Mảnh đất trống này lúc đầu sừng sững ở Trấn Ma Thần Điện.
Thập nhất cảnh trở lên, không cách nào được khắc lại, bao gồm cả cổ khí và cả những dấu vết chí cao kia.
“Hoàn mỹ vô khuyết.”
Trong mắt Bạch Đông Lâm mang theo ý cười, bước đi, thưởng thức sáng tạo vĩ đại do một tay mình tạo ra.
Vượt qua một phương giới vực, vô tận tinh hà, lớn như hạch tâm đại lục, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, giới hạch, nhỏ như hoa hoa cỏ cỏ, hạt bụi, vạn vật sinh linh...
Ngoại trừ sự tĩnh lặng, không thăng cấp và những thứ trên thập nhất cảnh ra, đây chính là một phương chân thật không hư của Duy Nhất Chân Giới!
Oành oành oành...
Vô Gian Minh Hà to lớn vô cùng, phân ra vô số nhánh sông, cắm thật sâu vào mỗi một phương Hằng Tinh giới, ba vạn năm liên tục phun trào năng lượng tinh xảo rốt cục dừng lại.
“Chủ nhân! Muốn bắt đầu à?”
Bạch Đông Lâm quyết định động tác, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!”
“Chẳng qua, trước khi bắt đầu Phá Bích, còn có một việc phải làm, không gian Duy Độ và ngươi còn phải tăng cường thêm một chút.”
“Còn phải tăng cường nữa á?”
Giọng điệu Thiên La tràn ngập khó hiểu, chủ nhân của nàng cẩn thận quá đi.
Át chủ bài chuẩn bị ở sau, cái này tiếp theo cái kia còn chưa thỏa mãn, muốn đẩy tỷ lệ thành công đến 100% thật à?
“Ha ha, yên tâm đi, một ít chuyện nhỏ mà thôi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
“Được rồi.”
Bạch Đông Lâm tiên lên một bước, bóng dáng xuất hiện ở Càn Nguyên giới, giơ tay lên tóm lấy một bóng người.
“Ai? Ồ, thì ra là Bạch đại nhân, không biết đại nhân tìm Mậu có gì phân phó?”
Đợi thấy rõ bóng dáng trước mặt, trong nháy mắt Mậu bình tĩnh lại, cung kính hành lễ, giọng điệu khiêm tốn.
“Mậu, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn dạo chơi ở Đan Minh của các ngươi thôi, ha ha, đi thôi, chủ nhân của ngươi không thể trì hoãn.”
“Ha ha ha! Không dám không dám, chuyện nhỏ ấy mà.”
Hai người sóng vai mà đi, bước được vài bước liền đi tới Cửu Hoàn Chi Tâm.
“Đại nhân?”
Mậu nhìn thấy Bạch Đông Lâm bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn dây leo xanh biếc đang đâm vào chân trời xa xa, con mắt quay tít một vòng, thăm dò hỏi: “Bạch đại nhân, ngài từng có giao tình với Duy Độ Chi Tâm à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận