Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1894 - Kiếp nạn vạn tộc (2)

"Xong --"
"Mạng ta xong rồi!"
Có sự tồn tại thản nhiên chịu chết, cũng có sự tồn tại không cam lòng rống giận, còn có người cầm vĩnh hằng lệnh trong tay, thúc giục một lần lại một lần, muốn chạy trốn khỏi vùng đất Hôi Tịch.
Đáng tiếc, lúc này tập kích Tai họa đen tối đã tới, trên nguyên điểm tồn tại của bọn họ đều bị tin tức của Bỉ Ngạn Tai họa đen tối lây nhiễm. Cái này trong phán định của cánh cổng Vĩnh Hằng hẳn là không cho thông qua, làm như vậy là để tránh cho sinh linh Tai họa đen tối mượn lực vượt qua cánh cổng Vĩnh Hằng.
Đây là quy tắc luật thép, mọi người cũng đều biết rõ trong lòng, nhưng trong tuyệt vọng luôn luôn phải thử một lần, nhỡ đâu xảy ra kỳ tích thì sao?
"Đám chó con Tai họa đen tối kia! Các ngươi làm càn quá mức rồi đó!!"
Oành!!
Sấm sét ầm ầm truyền đến từ phương xa, sóng âm đáng sợ như đao phong thực thụ chém ngang nhánh nước lũ đó, chém chết tận gốc cả cốt chưởng đen kịt kia.
"Ai!?"
Bỉ Ngạn Tai họa đen tối ăn thiệt, phát ra tiếng rống giận chói tai, nước lũ kích động, chân thân hài cốt đen kịt quanh quẩn tinh hệ lượn vòng phá tung nước lũ, chậm rãi bước ra từ trong đó.
"Tổ tông của ngươi!"
Hoang Cổ Man Hùng chỉ cảm thấy đầu trầm xuống, không nhịn được cúi đầu. Trong cảm giác, một cái đầu khổng lồ hơn cả hắn ta, bóng người còn nhỏ bé hơn hạt bụi đang đứng trên một cọng lông của hắn ta.
Một chiếc lông gấu nhỏ nho nhưng đường kính cũng có mấy ngàn trăm triệu cây số, rất nhiều nhật nguyệt tinh thần được ngưng kết từ sấm sét hủy diệt vờn quanh từng sợi lông vàng tím.
Mà thân hình nhìn như nhỏ bé nhưng lại nặng nề cực kỳ, khí tức đè xuống, ép cho Hoang Cổ Man Hùng không ngẩng đầu lên được.
Tuy bị đạp đầu nhưng Hoang Cổ Man Hùng không chỉ không buồn, trái lại còn vui mừng cực kỳ.
"Bọn ta bái kiến Bỉ Ngạn đại nhân!"
"Đại nhân Thánh cảnh!"
"Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân!!"
Mọi người ở đây đều không phải người ngu, có thể dựa vào một tiếng rống giận dữ đã tiêu diệt được bàn tay to của Bỉ Ngạn Tai họa đen tối, không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn vô thượng có thực lực cực kỳ kinh khủng.
"Ừ."
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thản nhiên tiếp nhận cái cúi người cảm kích của mọi người, đầu hắn chợt lướt qua dòng suy nghĩ, dòng nước tin tức to lớn sáng láng ăn mòn đem tin tức của Bỉ Ngạn Tai họa đen tối ở khu vực xung quanh, toàn bộ mất đi hầu như không còn gì.
"Chiến trường này, không phải là nơi các ngươi có thể đặt chân, nhanh chóng rời đi đi!"
"Bọn ta tuân mệnh!"
Nghe mệnh lệnh của Bỉ Ngạn, trong lòng mọi người lại vui vẻ, vội vã gọi ra Vĩnh Hằng lệnh, thúc giục ý niệm.
Vù vù!
Ánh sáng mênh mông tản ra chậm rãi bao trùm thân thể của bọn họ, quả nhiên có thể sử dụng, cánh cửa Vĩnh Hằng đáp lại bọn họ!
Nguy cơ giải trừ, mọi người tại đây đều thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Đông Lâm càng thêm cảm kích và tôn kính.
Không phải bọn họ không dũng cảm, không dám ở lại tiêu diệt Tai họa đen tối, mà là chiến đấu dính đến Bỉ Ngạn, thập nhất cảnh căn bản không phát huy ra bất cứ tác dụng gì, chỉ là pháo hôi không có chút ý nghĩa nào.
"Tạ ơn cứu mạng của đại nhân!!"
Mọi người lại khom người cảm kích, thân hình chậm rãi trở nên mờ đi. Lúc sắp biến mắt, bọn họ thấy Bạch Đông Lâm động --
Thân hình hư huyễn chợt lóe, quyền phong biến thành bạch quang lấp lánh, trong nháy mắt xuyên qua đầu của Bỉ Ngạn Tai họa đen tối, ngay sau đó một vòng xoáy khổng lồ vô biên hiện lên, cắn nuốt toàn bộ hài cốt đen kịt vào trong.
Giết, giết trong nháy mắt!
Mọi người trợn to hai mắt, chấn động kinh sợ không ngớt.
Một Bỉ Ngạn vô thượng đã chết ngay trước mắt bọn họ, hơn nữa lại còn là bị giết chết ngay trong một quyền.
Kinh khủng, quá kinh khủng!
"Vị, vị đại nhân này..."
Vù!! Ánh sáng mênh mông tiêu tán, mọi người mang theo sự cực kỳ chấn động và nghi hoặc, bị cánh cổng Vĩnh Hằng truyền tống ra ngoài.
Bạch Đông Lâm chậm rãi quay đầu lại, nhìn hư không không có vật gì, thấp giọng nói.
"Đi thôi, đi thôi..."
"Truyền ti tức về dị biến trong vùng đất Hôi Tịch ra bên ngoài, kiếp nạn vạn tộc phủ xuống, cánh cổng Vĩnh Hằng có nguy hiểm bị nghiêng đổ, cần vạn tộc trợ giúp."
Đối mặt với bố trí của người siêu thoát, Bạch Đông Lâm không dám qua loa, phải chuẩn bị tốt dự tính xấu nhất.
"Giết --"
Cảm giác thực lực tăng vọt sau khi cắn nuốt thi hài của Bỉ Ngạn, trong mắt hắn lóe lên sự bạo ngược nồng đậm, cơn hưng phấn xôn xao trong lòng.
Giết, giết!
Giết sạch, ăn sạch, cắn nuốt không còn gì, mấy thứ trong tầm mắt đều là quân lương của hắn hết.
Bạch Đông Lâm không lùi mà tiến tới, đón dòng nước đen kịt rít gào dâng trào, đánh giết về hướng thành cổ đỏ sậm đứng sừng sững ở cuối chân trời.
Tai họa đen tối ven đường, một tên cũng không để lại, bị chém giết toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận