Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 314: Tại sao ngươi lại mạnh như vậy

Nơi bọn họ đi qua đều bị dư chấn quấy đảo, cát vàng lập tức cuộn lên thành một trận bão cát cực lớn quét qua hai người. Trên mặt Đồ Nhai lộ ra vẻ điên cuồng, miệng mũi tràn ra máu tươi tím sẫm. Hắn chiến đấu kịch liệt hơn vạn hiệp với Bạch Đông Lâm, thân thể đã bị lực phản chấn tạo thành thương tích không nhẹ.
Bạch Đông Lâm thì ngược lại, nét mặt vẫn vân đạm phong kinh, không hề chịu chút thương tích nào.
Mỗi một lần công kích đều bị Bạch Đông Lâm tiếp được, Đồ Nhai biết mình đã xem nhẹ đối phương rồi. Hắn vẫn là đệ nhất thiên tài của năm năm trước!
Thiên tài, chẳng bao giờ ngã xuống!
Không! Ta không thể thua! Vẻ mặt Đồ Nhai trở nên cực kỳ dữ tợn. Sắc tím trong mắt giống như đã ngưng đọng thành thực chất, mây tía quấn quanh ánh sáng Bản Nguyên bắt đầu xôn xao. Trong đó có bốn Linh Khiếu đang lơ lửng, không ngừng phát ra ánh sáng chói mắt, sức mạnh pháp tắc bắt đầu khởi động.
“Bá Ý – Lôi Hỏa Vạn Quân!”
Một vùng biển lửa hoà cùng sấm sét cuộn trào mãnh liệt. Sau đó lại bất ngờ co rút lại, hóa thành một bộ áo giáp Lôi – Hoả tím đỏ bao phủ toàn thân Đồ Nhai. Áo giáp dường như là do pháp tắc ngưng thực thành, phía trên có Lôi – Hoả song long quấn chặt lấy nhau.
Khí thế của hắn ta lại tăng vọt.
Đồ Nhai làm xong mọi chuyện nhưng vẫn không ngừng tay. Hắn đấm ra một quyền ép lui Bạch Đông Lâm, sau đó rống lên đầy giận dữ. Mạch máu toàn thân nổi rần rần, còn hơi nhúc nhích giống như vô số con rắn nhỏ đang di chuyển. Đồ Nhai khàn giọng nói:
“Thương Thiên Bá Huyết – Tẩu Ám!” Vừa dứt lời thì một gợn sóng đen nhánh đã xuất hiện dưới chân, hoà cùng hơi thở lan đến tận cuối tầm mắt.
Chỉ chớp mắt, một luồng khí đen nhánh nồng đậm đã bao trùm cả một vùng sa mạc xung quanh.
Hai chân Bạch Đông Lâm dẫm trên mặt đất đen nhánh, cảm thấy hư không hình như có lực hút, gắt gao trói chặt bước chân hắn.
Ngũ giác, ý chí của hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bạch Đông Lâm nhíu mày, thần hồn rung động. Thoáng cái ánh mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Pháp tắc Ám, còn có pháp tắc Huyễn nữa à?
Trong lúc hắn trầm tư thì thân hình Đồ Nhai đã loé lên, trực tiếp công kích. Bạch Đông Lâm vừa định lùi về sau thì lại phát hiện mặt đất đen nhánh đã lan tràn ra vô số xiềng xích đen cực kỳ chắc chắn, gắt gao trói chặt hai tay hai chân của mình lại. Cùng lúc đó, vô số lưỡi dao đen nhánh sắc bén đã đồng loạt bắn ra.
Crắc! Ầm!
Lưỡi dao sắc bén và lôi hỏa quấn quanh nắm tay của Đồ Nhai đồng loạt đánh trúng Bạch Đông Lâm.
Tia lửa văng khắp nơi nhưng Bạch Đông Lâm lại chẳng hề sứt mè tí ti nào, đồng tử tím sẫm của Đồ Nhai chợt co rút lại. Sao có thể chứ?
Lực phòng ngự của Bạch Đông Lâm đã hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của Đồ Nhai. Hôm nay, hắn ta giở hết thủ đoạn nhưng vẫn không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của đối phương.
Đồ Nhai trầm mặc trong giây lát, đôi mắt lại bạo phát ra hung quang tàn nhẫn. Song quyền được pháp tắc bao phủ lập tức biến thành Lôi – Hỏa song long, trong thời gian ngắn hắn ta đã đánh ra hơn vạn quyền!
Bề ngoài cơ thể đã được pháp tắc bao phủ, Bạch Đông Lâm không để ý đến những công kích điên cuồng của Đồ Nhai mà lại đảo mắt quan sát bốn phía xung quanh. Hắn phát hiện Tẩu Ám của Đồ Nhai đã cắt đứt tầm mắt của những người bên ngoài, mà ngoại trừ Linh Khiếu còn chưa vỡ nát thì hắn ta đã tới cực hạn.
Vậy thì cứ kết thúc vở kịch này cho rồi.
Bạch Đông Lâm hơi chuyển ý niệm thì đao ý Phá Diệt đỏ tươi đã xuất hiện, bên trong ẩn chứa pháp tắc Phá Diệt kinh khủng, bên ngoài thì hồng quang quấn quanh… Tất cả xiềng xích đen nhánh của Đồ Nhai đều bị chém thành hư vô.
Bạch Đông Lâm nâng tay phải lên, hoá chưởng thành đao rồi nhanh chóng chém sang. Cơ thể cao lớn của Đồ Nhai lập tức bị kìm hãm, hai chân hai tay cùng lúc bị chém đứt. Huyết dịch tím sẫm văng tung toé.
Đồ Nhai vốn đã tiêu hao rất nhiều, bây giờ lại mất một lượng lớn máu tươi nên sắc mặt lập tức tái nhợt, hơi thở phập phù ngã trên mặt đất.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, chuẩn bị câu thông với vòng tay để kết thúc trận quyết đấu này.
Không thể giết người ở đây được, hơn nữa sau khi Bạch Đông Lâm biết được công pháp tu luyện của Đồ Nhai thì đã không còn nổi sát ý với hắn ta nữa. Nói gì đi nữa thì tên này cũng là công thần giúp hắn kiếm một món tiền lớn.
“Khụ khụ, chờ, chờ đã…” Giọng Đồ Nhai yếu ớt vang lên, ngăn cản động tác của Bạch Đông Lâm.
Đôi mắt hổ đầy vẻ không cam lòng nhìn đối phương, tiếp tục nói:
“Tại sao, tại sao ngươi lại mạnh như vậy chứ?”
Bạch Đông Lâm hơi nhíu mày, sao ai cũng thích hỏi câu này thế nhỉ.
Bạch Đông Lâm vốn không muốn để ý đến Đồ Nhai, nhưng nhìn vẻ mặt đầy vẻ không cam lòng của đối phương thì hắn trầm ngâm một lát, sau đó đi đến trước mặt Đồ Nhai, cúi đầu nói:
“Ngươi thật sự muốn biết à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận