Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2087 - Bí mật hòn đá cuội (2)

"Ở đây là địa phương nào?"
Cảm giác của Hoang Thiên Đế lan ra, hắn ta không thể xác định rõ ràng trạng thái của nơi mình đang đứng lúc này, không biết ý thức của mình đã bị kéo vào một thời không, vẫn bị mạnh mẽ in lên một đoạn ký ức.
"Chư Thiên Tuyền Qua vô tận?!"
Lấy thị giác của thượng đế quan sát xuống, cuối cùng bắt được một sự tồn tại quen thuộc từ trong cảnh tượng giống thật mà lại giống giả này.
Trong lòng Hoang Thiên Đế vẫn còn có nghi hoặc, Chư Thiên Tuyền Qua này có chút xa lạ, rất nhiều chi tiết với khác xa Chư Thiên Tuyền Qua dựng dục nên hắn ta.
"Ồ? Hơi thở này là..."
Một cảm giác hủy diệt khiến kẻ khác sởn tóc gáy, giống như đại họa lâm đầu đột ngột hiện lên trong lòng. Sự nguy cơ ấy cảm giác như hư ảo, lại như chân thực, khiến Hoang Thiên Đế ngạc nhiên trong lòng, đồng thời không khỏi tò mò đưa "ánh mắt" nhìn đầu nguồn nguy cơ, cũng chính là vùng đất trung tâm của Chư Thiên Tuyền Qua.
Ở trung tâm vòng xoáy, Hoang Thiên Đế nhìn thấy một thân hình ngồi xếp bằng, chỉ một cái liếc mắt, ý cô quạnh, mênh mông vô hạn đập vào mặt.
"Kết thúc, ở kiếp này."
Bóng người thần bí chậm rãi giơ lên một tay, nhẹ giọng thở dài, Hoang Thiên Đế cảm giác được sự uể oải vô tận từ đó.
"Hợp --"
Ầm ầm!!!
Dưới ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi của Hoang Thiên Đế, chỉ thấy Chư Thiên Tuyền Qua vô tận điên cuồng lùi về, chư thiên vô cùng vô tận rơi vào trong lòng bàn tay đang xòe ra.
Chỉ là nháy mắt, trong tầm mắt không nhìn thấy được chư thiên nào nữa
Trong sự đen kịt vô tận, thân hình hiu quạnh khoanh chân, trên bàn tay xòe ra lơ lửng một quả cầu sáng rực rỡ vô hạn.
Đợi ánh sáng tán đi, một viên đá cuội bình thường, toàn thân có màu cam sáng lộ ra.
"Cái, cái gì!?"
Hoang Thiên Đế "ngẩn người", tâm tư dao đào cuộn trào mãnh liệt, bị chấn kinh đến nói không ra lời.
Chư Thiên Tuyền Qua vô tận, chư thiên không thể đo lường lại bị áp súc thành một viên đá cuội!?
Đây là lai lịch của viên đá cuội đó sao? Trả một cái giá to lớn như vậy, lẽ nào chỉ là vì truyền lại tin tức?
Không! Đây tuyệt đối không có khả năng!!
"Hử?"
Sự tồn tại thần bí cầm viên đá cuội trên tay giống như cảm giác được cái gì, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Hoang Thiên Đế.
"Không tốt!!"
Hoang Thiên Đế run lên trong lòng, đột nhiên cảm thấy ý thức trở nên hoảng hốt, lập tức đi ra ngoài từ trong cảnh tượng kỳ dị nọ, trở lại hiện thực.
"Bộ dạng của hắn..."
Đồng tử Hoang Thiên Đế đột nhiên rụt lại, lần nhìn thoáng qua cuối cùng, hắn ta nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ không rõ của đối phương, dường như có chút quen thuộc, cảm giác đã từng quen biết lái đi không được.
Suy nghĩ đến đây, để nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình, cũng vì thấy rõ khuôn mặt của người thần bí kia, ánh mắt Hoang Thiên Đế rơi lên người Cổ Trần Sa, giọng điệu nghiêm túc nói:
"Cổ, cho ta mượn viên đá cuội kia một lát!"
"Được."
Viên đá cuội màu vàng đậm kia, ngoại trừ tin tức ghi lại trên đó ra thì không nhìn thấy được bất kỳ vật nào khác, vẫn luôn được Cổ Trần Sa bảo quản, lúc này Hoang Thiên Đế có vẻ như có phát hiện, đương nhiên hắn ta không có đạo lý cự tuyệt.
Đưa tay nhận viên đá cuội vàng đậm, sắc mặt Hoang Thiên Đế nghiêm nghị, ngay sau đó, sức mạnh to lớn kì dị vô tận lại cuộn trào mãnh liệt lao đến, thạch anh bảy màu bị tiêu hao rất nhanh.
Chân tướng, chân tướng đang ở ngay trước mắt.
Bàn tay kéo Chư Thiên Tuyền Qua về chính là bàn tay to điều khiển hết thảy phía sau màn!
Ý thức Hoang Thiên Đế chợt nhẹ, chậm rãi nổi lên, lại lâm vào trong trạng thái kỳ dị nọ.
"Haizz --"
"Kết thúc, ở kiếp này."
"Hừ! Một đám rác rưởi!"
Nguyên Sơ Hắc Quang bị giật mình tỉnh dậy, dưới tiền đề là dung hợp hắc quang không gián đoạn, một hình bóng ý thức yếu ớt chậm rãi mở hai mắt ra, hơi có vẻ tức giận.
"Hở?"
Cho đến lúc này Nguyên Sơ Hắc Quang mới giật mình, thời không sương mù vạn trượng mà nàng ta tỉ mỉ bố trị lại bị phá hủy chỉ còn lại có mấy trăm tầng. Nàng ta không khỏi đặt ánh mắt lên người đám Hoang Thiên Đế, lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
"Chủ nguyên điểm, lão già nhà ngươi cuối cùng cũng chịu để lộ tung tích, không ngại ta..."
Dung hợp hắc quang cần toàn thân toàn ý đầu nhập vào trong đó, dù cho chỉ là phân ra một luồng ý thức, tuy không có gián đoạn quá trình dung hợp, nhưng hiệu suất vẫn chợt hạ xuống chín thành. Bởi vậy, Nguyên Sơ Hắc Quang không hề phát hiện việc sương mù dày đặc bị phá dù nó gần trong gang tấc, phỏng chừng chỉ khi nào đám người Hoang Thiên Đế đi tới trước mặt thì mới có thể tỉnh lại.
Sở dĩ đột nhiên giật mình tỉnh giấc là có nguyên nhân khác, là bị cái chết của Hắc Nguyên được dựng dục từ bản nguyên của nàng ta quấy nhiễu.
"Sẽ không sai được, bạch quang gạt bỏ Hắc Nguyên quen thuộc như thế, so với trước đây không khác gì mấy, đích thị là chủ nguyên điểm không thể nghi ngờ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận