Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 292: Giết đến mức làm bọn họ khiếp sợ

“Lão Quỷ, mũi chó của ngươi linh nhất, có thể cảm giác được cái gì không?” Lão giả tên Lão Quỷ gầy trơ xương, một đầu tóc bạc rối tung, trên đầu có một đôi tai thú cực kỳ bắt mắt. Người này thế mà lại là thể tu đi con đường huyết mạch.
Đương nhiên người này cũng không nhất định là tu sĩ của Thần Huyết thánh tông, Thần Huyết thánh tông làm người mở đường, muốn đề cao địa vị mình trong thể tu, tất nhiên muốn trắng trợn tuyên dương lý niệm tu luyện của bọn họ. Ngoài biên giới thế lực bao trùm, thế lực thể tu huyết mạch nhiều không kể xiết, một loại phương thức tu hành đã trải rộng Càn Nguyên giới.
Lão Quỷ nghe vậy nhướng mày, miệng người này vẫn thúi như vậy, cứ như ăn phân rồi ấy, nhưng lúc này cũng không phải thời điểm tính toán. Chóp mũi Lão Quỷ quanh quẩn pháp tắc, hơi rung động, sau một lát vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Ta cảm giác được khí tức của Ngụy huynh!”
“Hắn đã chết!”
Năm người còn lại nghe vậy, con ngươi chợt co rụt lại. Năng lượng trong cơ thể nháy mắt cuộn trào mãnh liệt, cảnh giác đối với chung quanh tăng lên đến cực hạn.
Bạch Đông Lâm bước mấy bước rời xa chiến trường, tìm một ngọn núi to lớn, thuận tay đánh ra một cái động lớn, vào sơn động ngồi xếp bằng.
Hắn cần bế quan mấy ngày, tiêu hóa hết linh quang hoa lửa lóe lên lúc đang chiến đấu, cũng có ý tưởng cải tiến cho rất nhiều bí thuật.
Bạch Đông Lâm đột nhiên nhíu mày, ý niệm chìm vào trong Thần Hải, ba linh hồn ngày đêm không ngừng nghiên cứu Chân Linh, ngay mới vừa rồi, Thần Hồn Chí Ác cắn nuốt một số có ký ức.
Ý niệm thâm nhập vào hồ lô nuốt linh hồn, nhanh chóng đảo qua linh hồn hải, chín linh hồn thần thông đại viên mãn bị câu ra, trong nháy mắt bị trận thế tam tài trấn áp.
Chí Ác vươn bàn tay quấn đầy lửa đen bắt chín linh hồn trong suốt, nhào nặn thành viên thuốc nuốt vào bụng.
Từng kí ức đại đồng tiểu dị hiện lên, cũng không thu hoạch được nhiều tin tức hữu dụng, chỉ biết là mười người này bị một tu sĩ tên là Vân Địch phái tới liệp sát hắn.
Những người này không hiểu nhiều về Vân Địch cho lắm, chỉ biết là hắn ta là người Thần Huyết thánh tông, từng hình ảnh hiện lên trong đầu, hai mắt Bạch Đông Lâm lãnh lệ, những người này đúng là không hết lòng gian, hắn bị nhốt ở trong Hắc Ngục mà vẫn còn nghĩ biện pháp tới giết hắn.
Hắc Minh Giới, Thần Huyết thánh tông, hắn sớm muộn gì cũng phải tìm tới cửa, cho dù là thế lực nào, dám làm hại hắn thì cũng đừng nghĩ tới việc sống tốt, không chết không ngớt.
Dù sao hắn cũng không chết được, chỉ có thể làm đối phương chết đi!
Thế lực thần bí của Hắc Minh Giới kia cũng ki bo thật, không phải là giết chết mấy chục vạn thuộc hạ của các ngươi sao, xem ra mình vẫn giết quá ít, chỉ cần giết đến mức làm bọn họ khiếp sợ, tự nhiên sẽ không dám trở lại chọc hắn.
Bạch Đông Lâm hiểu ra, bây giờ đã có manh mối, tự nhiên có thể bắt lấy người phía sau, cũng không nhất định phải quá mức gấp gáp, đây đều là chuyện sớm hay muộn. Thọ mệnh của hắn là vô cùng vô tận, cũng chẳng tin trên thế giới này có ai có thể sống lâu hơn hắn.
Lấy nhẫn thanh đồng của Ngụy Trì Khanh, ý niệm tiến vào trong đó thăm dò, sau một lát lại lui ra, xem ra hắn đã nghĩ nhiều rồi, mấy tu sĩ Thần Nguyên Cảnh đấy đều là con quỷ nghèo.
Trước khi những người này tiến vào Hắc Ngục thì đã bị móc rỗng, cũng không giống người đi ngang qua như hắn, Khuông Trấn còn không thèm nhắc tới chuyện này, mà tu sĩ cấp cao khi tu luyện còn tiêu hao lớn hơn nữa, tự nhiên là nghèo vô cùng.
Lắc đầu nhắm hai mắt lại, lôi hỏa linh châu trong cơ thể bị kích phát, bắt đầu tu luyện thường ngày, linh hồn ‘tam vị nhất thể’ cũng chia ra một bộ phận tinh lực bắt đầu thôi diễn các loại linh cảm ý tưởng.
...
Bên ngoài, Hắc Ngục thành.
Cứ điểm Thần Huyết thánh tông, trong một trạch viện to lớn, Vân Địch khoanh chân đắm chìm trong tu luyện nhíu mày, lập tức dừng tu luyện, mở hai mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao đang yên đang lành đột nhiên thấy tâm thần không yên giống như là đại họa lâm đầu. Hắn ta trầm tư một lát, trong đầu nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Chẳng lẽ là chuyện trong Hắc Ngục tiến triển không thuận lợi?
Nội tâm phiền não, Vân Địch cũng không có lòng nào để tiếp tục tu luyện, đứng dậy đi qua đi lại ở trong phòng, mười tu sĩ Thần Thông Cảnh đại viên mãn, chỉ cần không phải chọc cho thành chủ tầng thứ hai mươi chín vây công, đối phó một tu sĩ mới vào Thần Thông Cảnh hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Vân Địch lắc đầu, thầm nghĩ mình nghĩ nhiều quá rồi, cho dù mấy người đó không làm xong chuyện, thì sao tên tiểu tử kia có thể uy hiếp được mình.
Graooo!
Tiếng rống truyền tới từ giáo trường ở nơi xa cắt đứt dòng suy nghĩ của Vân Địch. Nét mặt hắn ta khẽ động, thân hình trong nháy mắt biến mất đi tới thao trường lớn bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận