Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2097 - Khu vực không thể chạm đến (3)

Vùng đất Hôi Tịch được bảo toàn mà không cần tốn một binh một tốt nào, kế hoạch hai đường giáp công của Tai họa đen tối tan vỡ nhưng ngược lại, áp lực nơi tiền tuyến Toàn Tí của chư thiên vạn tộc bỗng tăng vọt.
Mỗi khoảnh khắc đều có rất nhiều chư thiên của vạn tộc và Tai họa đen tối bị sụp đổ, Bỉ Ngạn hầu như biến thành bia đỡ, trở nên hết sức yếu ớt dưới sự nghiền ép của hai cỗ máy chiến tranh đáng sợ, chỉ cần còn có mặt trên chiến trường thì luôn có nguy cơ rơi rụng bất cứ lúc nào.
Vạn tộc có hậu phương lớn chèo chống, có cường giả được sinh ra liên tục, sau đó bước vào chiến trường, thích hợp giằng co trong thời gian dài.
Trái lại, bên phía Tai họa đen tối, khi chư thiên ở vòng xoáy hạch tâm không ngừng “dập tắt”, đại quân cũng càng thêm điên cuồng, liều lĩnh và hung mãnh đáng sợ, có thể nói là tử chiến đến cùng. Đối với Tai họa đen tối, đây là chiến tranh không có đường lui, được quyết tâm này cổ vũ, vậy mà nhất thời có thể phá vỡ thế giằng co trên chiến trường, trấn áp vạn tộc, không ngừng đẩy tiền tuyến lui về sâu trong Tuyền Qua Chư Thiên vạn tộc, không bao lâu đã vượt qua “giới tuyến Trung Vực”.
Sinh linh đồ thán, tử thương vô số, lời cầu viện liên tục đổ xuống vùng đất Hôi Tịch tựa như hoa tuyết.
Biết bao năm tháng dài đằng đẵng qua, Cục quản lý Thời Không, Chấp Kiếm Giả, Sinh mệnh pháp đình và các thế lực chí cao chư thiên vô tận của Nhân tộc đã mơ hồ coi vùng đất Hôi Tịch ở vị trí dẫn đầu. Bởi vậy mà dưới chỉ thị và sự trợ giúp của vùng đất Hôi Tịch, phần lớn Nhân tộc đều di chuyển đến khu vực hạch tâm chư thiên, quan trọng hơn là Chư Thiên Chí Cao, thậm chí, trốn thẳng vào vùng đất Hôi Tịch.
Thế nên, trên chiến trường thối nát ngày nay, đa phần tử thương đều là ngoại tộc, thương vong duy nhất của Nhân tộc chỉ là những quân nhân đầy nhiệt huyết kia, còn chúng sinh vô tội tay trói gà không chặt ngược lại vẫn bình yên vô sự.
Nhưng đối diện với Tai họa đen tối càng thêm điên rồ, tất nhiên Nhân tộc hiểu rõ đạo lý môi hở răng lạnh, giờ đây cũng đứng ngồi không yên, bắt đầu điều khiển đại quân xông lên tiền tuyến.
Sâu trong Bia Giới ở Duy Nhất Chân Giới.
“Nam Mô A Di Đà Phật!”
Phạn âm văng vẳng, hào quang vàng rực tràn ra, thay thế Phật quang hắc ám.
“Rama” nhìn ra xa, ánh mắt dịu dàng tràn ngập thuơng cảm, phảng phất nhìn thấu tầng tầng lớp lớp thời không và nghe thấy những tiếng kêu gào tuyệt vọng trên chiến trường.
“Tiểu hòa thượng Minh Tịnh, mười ba vô lượng diễn kỷ rồi, ngươi vẫn quyết tâm phải ngăn bần tăng bước vào Siêu Thoát cho bằng được hả?!”
Rama nhíu chặt mày, cảm nhận được lòng từ bi của Minh Tịnh thì không nhịn được bực dọc khó hiểu.
“Rama, bây giờ ngươi ghét bỏ tiểu tăng rồi à? Lúc trước là chính ngươi lựa chọn xâm lấn thân thể ta mà.”
“Hừ, sớm biết ngươi khó chơi như thế, cho dù bần tăng có nhập vào một con chó cũng tốt hơn hiện tại.”
“Ha ha, không có tiểu tăng, ngươi đã chết dưới thiết quyền hung hãn từ lâu rồi, nào còn hiện tại?”
Nghe thấy lời chế nhạo của Minh Tịnh, Rama trầm mặc, bất luận lúc này hắn ta mạnh cỡ nào cũng không thể phản bác sự thật trong quá khứ.
“Rama, ngươi nghĩ tại sao Bạch huynh hắn lại tha cho mạng cho ngươi?”
“Ngươi cho rằng ngươi trợ giúp Bạch Huyền Đế bước vào luân hồi là phá vỡ nguyên tắc luân hồi của Mẫu Hà cho Bạch huynh, nhờ vậy hắn sẽ cảm kích mà tha cho tất cả những việc ngươi đã làm?”
“Không! Ta hiểu rõ Bạch huynh, một là một, hai là hai, công và tội không thể bù đắp cho nhau, Bạch huynh ghét ác như thù, sao lại tha mạng cho ngươi, còn truyền đại đạo 《 Ý 》 cho ngươi?”
“Câm miệng!!”
Đầu mày Rama giật giật, như thể bị đâm thủng bí ẩn lớn nhất nơi đáy lòng, nên hắn ta không khỏi mất bình tĩnh và lớn tiếng quát lớn.
“Đó chính là sự thật, lý do Bạch huynh lưu lại mạng cho ngươi chỉ là vì ta, ngươi có thể sống sót, toàn bộ đều nhờ Minh Tịnh ta, có phải thế không?!”
Minh Tịnh nói bằng giọng điệu nhàn nhạt và từ tốn, Rama không thể làm hại hắn ta, hắn ta cũng không sợ đối phương.
“Ngươi muốn thế nào?”
Ánh mắt Rama trầm xuống, cảm xúc dịu lại trong phút chốc, biến thành không một chút dao động.
“Rất đơn giản.”
“Bần tăng giúp ngươi bước vào Siêu Thoát, điều kiện là quyền kiểm soát ý thức tạm thời thuộc về ta, thẳng đến khi ta có thể dẹp yên đại kiếp Tai họa đen tối này vì chúng sinh vô tận!”
“Ha ha, tiểu hòa thượng Minh Tịnh, bao nhiêu năm tháng rồi, ngươi vẫn không thay đổi tí nào.”
“Hắn nói không sai, ngươi quả nhiên là người tốt nhất trên nhân thế.”
“Sao nào?”
“Hừ! Tiểu hòa thượng, ngươi nhớ kỹ, bần tăng không phải sợ ngươi, là nể mặt vị kia thôi...”
“Ha ha.”
“A Di Đà Phật!”
“Phật vốn là ma.”
Oành...
Minh Tịnh buông lỏng gông xiềng ý thức, ý thức bản ngã như gương sáng, một ít “bụi bặm” cuối cùng bị lực lượng vô hình phủi sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận