Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 304: Sao lại là A Trân

Khuông Trấn dứt lời rồi mang Bạch Đông Lâm tiến vào Khu Vực Truyền Tống trận, rất ít trận pháp truyền tống có thể tiến thẳng vào thánh tông, Bạch Đông Lâm nhớ kỹ trước đây Thái Thương chủ thành cũng không có Truyền Tống trận tiến thẳng tới thánh tông. Nghe nói là thật lâu trước đây thánh tông chịu nhiều thua thiệt ở phương diện này, cho nên mới thiết hạ nhiều hạn chế với Truyền Tống Trận. Ngoại trừ giảm thiểu số lượng Truyền Tống trận ra, còn phải là đệ tử thánh tông có đeo vòng tay Cực Đạo mới có thể kích hoạt sử dụng Truyền Tống trận tốc hành đi đến thánh tông.
Vòng tay trên cổ tay Bạch Đông Lâm hiện lên hồng quang, dưới sự thúc giục của Khuông Trấn, Khóa Vực Truyền Tống trận chậm rãi khởi động, pháp tắc Không Gian tràn ngập, cột sáng màu trắng phun ra ngoài.
“Tiểu tử, tạm biệt gặp lại sau.”
“Đa tạ đại nhân!”
Bạch Đông Lâm hơi cong người gửi lời cảm ơn, sau đó đã bị một luồng năng lượng kỳ dị bao vây, trong nháy mắt biến mất ở trong cột sáng.
Tầm mắt Bạch Đông Lâm khôi phục, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình không ở trong đại điện truyền tống ở đấu trường Vô Gian Giác, mà ở trong một Truyền Tống trận khác còn lớn hơn.
Thân ảnh Bạch Đông Lâm khẽ động, ra khởi Truyền Tống trận. Nhìn trận pháp thường xuyên sáng lên, thỉnh thoảng có người đi ra từ Truyền Tống trận, hẳn đây là một Truyền Tống trận khác của tông môn.
Lắc đầu hắn cũng không nghĩ nhiều, ý niệm hơi động, câu thông vòng tay vẽ cánh cửa ánh sáng đi đến Tử Trúc Cư. Nhìn cánh cổng ánh sáng quen thuộc, trong mắt Bạch Đông Lâm hiện vẻ khó hiểu, đúng là lâu thật.
Sau đó vừa sải bước ra đã trở về ổ nhỏ quen thuộc, Tử Trúc Lâm ngoài viện vẫn như lúc ban đầu, trong viện không dính một hạt bụi.
Thoải mái thả mình xuống chiếc ghế nằm tử trúc trong viện, Bạch Đông Lâm thoải mái híp mắt, trong mắt xẹt qua lưu quang, các loại hình ảnh ở Thái Thương cốc hiện lên.
Thái Thương cốc vốn đã ít người, hôm nay ở trước cửa thậm chí còn có thể giăng lưới bắt chim, tính lại thì nhóm đệ tử mới vào bọn họ đã sắp nhập môn được tám năm rồi.
Khảo hạch năm năm đầu tiên đã qua, đệ tử ưu tú đã bái nhập các đại chủ phong, nhìn tỉ lệ đi qua đây vẫn cao phết, đa số đệ tử của Thái Thương cốc đều đã người đi lầu trống, bao gồm mấy người Tô Thất, Thánh Khanh.
Bạch Đông Lâm đột nhiên giật mình nhìn ra ngoài viện, chỉ thấy từng cánh cổng ánh sáng trống rỗng hiện lên, sau đó vài bóng dáng quen thuộc bước ra từ đó.
“Ha ha ha, Bạch huynh, đã lâu không gặp!”
Trong mắt Bạch Đông Lâm hơi lộ ý cười, tin tức của mấy người này đúng là linh thông.
Bạch Đông Lâm đứng dậy đón đám đông vào tiểu viện, Tử Trúc Cư vốn lạnh tanh thoáng cái đã trở nên náo nhiệt, Bạch Đông Lâm khẽ cười nói:
“Tin tức của các ngươi linh thông thật đấy. Ta vừa mới bước ra cửa thì các ngươi đã tới nhà rồi.”
Bạch Đông Lâm nói rồi phất tay phóng ra vài cái ghế dựa, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Thánh Khanh vừa cười vừa nói: “Không phải là tin tức của bọn ta linh thông, mà là Khâu sư tỷ nhận được tin tức rồi nói cho bọn ta biết.”
Bạch Đông Lâm giật mình, nhìn một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trong đám người. Đây là người duy nhất hắn không biết, còn tưởng rằng là bạn của mấy người Thánh Khanh nữa chứ. Bạch Đông Lâm dùng ngữ điệu không xác định, nhìn nữ tử hỏi:
“Không biết vị Khâu sư tỷ này là?”
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp che miệng khẽ cười nói:
“Ha ha, Bạch huynh, là ta nè. Hiện tại ta đã thay đổi tên họ rồi, kêu Khâu Trân Trân!”
“...”
Bạch Đông Lâm vừa lấy ra ấm trà thì tay chợt run một cái. Thiếu chút nữa thì tuột tay làm nó rơi xuống đất bể nát, trong lòng Bạch Đông Lâm sóng gió chao đảo.
Khâu Trân Trân? Khâu Chân!
‘Lục lục lục! Ta sai rồi, ta còn tưởng là Khâu sư huynh tìm kiếm âm Dương Luân Chuyển thảo cho người bạn nào đó chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Khâu sư huynh sẽ tự dùng cho mình. Ta vẫn trẻ tuổi, ngây thơ quá rồi!’
“Bạch ca ca! Đã lâu không gặp, ta là Cửu Nhi, còn nhận ra ta không?”
Ngồi bên cạnh Tô Thất là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, dáng dấp khoảng mười ba mười bốn tuổi. Bảy tám năm không gặp, bây giờ dung mạo còn đẹp hơn tỷ tỷ nàng ta vài phần.
Tô Tiểu Cửu mở lời, thành công giúp Bạch Đông Lâm thoát khỏi không khí lúng túng quỷ dị, hắn vội vàng lái sang chuyện khác, cười ha ha nói:
“Ha ha ha, mấy năm không gặp, tiểu Cửu cũng đã lớn rồi nhỉ. Tốt lắm, tốt lắm. Tu vi đã đột phá đến Thần Thông Cảnh, thành công bái nhập chủ phong rồi phải không?”
Đây là ưu thế khi thức tỉnh sức mạnh huyết thống, trong Linh Khiếu trời sinh đã có thần thông, pháp tắc Bản Nguyên. Đối với mấy tu sĩ đó mà nói thì việc minh khắc pháp tắc vốn khó khăn nhất nay lại thành dễ dàng nhất.
Chỉ cần Tô Tiểu Cửu củng cố cơ sở trước Thần Văn Cảnh thật vững vàng, có đủ tài nguyên tu luyện để hòa tan thần thông pháp tắc Bản Nguyên bên trong Linh Khiếu thì có thể dễ dàng đột phá Thần Thông Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận