Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 142: Sao đến nơi này

Vẻ mặt Bạch Đông Lâm sững sờ, hắn nhìn biển xương thay đổi rất lớn, còn tưởng rằng mình đã đi nhầm chỗ. Ngọn núi nơi những bộ xương đầu lâu chất đống lên đã biến mất tăm hơi. Đại điện xương trắng khổng lồ cũng không còn, chỉ để lại một cái hố cực lớn ở đó, trên mặt đất còn in hằn dấu năm ngón tay vô cùng lớn.
Hắn ngẩng đầu lên trên thì nhìn thấy một lỗ thủng vô cùng lớn trên mái vòm cao vút, vẻ mặt Bạch Đông Lâm trở nên nặng nề.
Nhìn cảnh tượng tan hoang trước mặt, trong đầu hắn chợt hiện lên một cảnh tượng. Một bàn tay khổng lồ xuyên qua tầng nham thạch hàng nghìn mét chỉ trong nháy mắt, phá thủng mái vòm, sau đó túm lấy đỉnh núi đầu lâu và cả cung điện xương trắng lên.
Thần niệm lập tức trút xuống, hắn cảm nhận được một luồng khí tức, bước ra một bước rồi biến mất.
Ở dưới đáy hố rộng lớn có một cái đầu lâu khô cứng rơi vào trong đống phế tích. Bạch Đông Lâm cúi xuống nhặt đầu lâu lên, đó chính là đầu của Lão phù thuỷ. Cơ thể đã biến thành hư vô, chỉ còn lại một cái đầu vẫn còn một chút linh thức yếu ớt trong đó, nhưng chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan.
“Bạch, Bạch công tử, cầu… cầu xin ngươi… cứu… cứu phu nhân…”
Bạch Đông Lâm nhướng mày một cái, cảm nhận được linh thức trong cái đầu khô cứng đó đã hoàn toàn tiêu tán. Một tia linh thức có thể kiên trì tồn tại lâu như vậy rồi mới tan biến, xem ra chấp niệm trong lòng rất nặng!
“Chậc, không ngờ một lão bà như ngươi lại có thể làm được đến mức độ này, ngược lại cũng coi là trung thành.”
Sức mạnh trong bàn tay hắn nhẹ nhàng tỏa ra, đầu lâu đó hóa thành tro bụi bay vào trong gió. Hắn không quan tâm đến lời nói của Lão phù thuỷ đó. Đầu tiên không nhắc tới ân oán giữa họ, với thực lực đáng sợ của bàn tay đáng sợ này thì hắn lấy gì để đi cứu chứ? Mang đầu đi cứu à!
Lão phù thuỷ cũng hiểu được đạo lý này, cầu xin hắn giúp đỡ chẳng qua cũng chỉ là chấp niệm trong lòng quấy phá mà thôi. Suy cho cùng, ngoài Bạch Đông Lâm ra, cũng không còn người thứ hai sống sót trong biển xương này.
Tuy nhiên như đã nói, vị Bạch Cốt phu nhân này yên ổn sống trong biển xương này suốt vạn năm mà không xảy ra chuyện gì. Vậy sao mình vừa đến thì đã cửa nát nhà tan rồi?
“Haizz, bảo ngươi thả ta đi ngươi lại không nghe, cứ nhất quyết giữ ta ở lại thành thân với ngươi. Nếu như ngươi nghe lời ta thì đâu đến mức đó, thật đúng là tội lỗi, tội lỗi!”
Ngẩng đầu nhìn lên cái lỗ vô vùng lớn trên mái vòm, chắc là cái lỗ này đi thông đến đống phế tích đó. Hắn không nghĩ nhiều, nhấc chân cất bước, bóng người lập tức biến mất.
Trên đống phế tích, thần niệm của Bạch Đông Lâm quét ra bốn phía, không hề phát hiện ra tình huống bất thường gì. Mặc dù hình dạng đã thay đổi rất lớn, nhưng quả thực ban đầu mình đã hạ xuống đống phế tích đó.
Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại tập trung tinh thần. Ánh sáng linh hồn bên trong không gian thần hồn chợt lóe lên. Bạch Đông Lâm dùng hết sức cảm ứng không gian chung quanh, Linh Khiếu được khắc vào pháp tắc không gian cũng hơi phát sáng. Hắn muốn tìm được khe hở trong không gian khép kín.
Sau một hồi, Bạch Đông Lâm không thu hoạch được gì mở mắt ra, trong mắt hắn lộ ra sự nghi hoặc. Không nên, không thể nào tìm được một chút dấu vết trong không gian khép kín. Mặc dù hắn lĩnh ngộ không nhiều về pháp tắc không gian, dẫu không tìm được khe hở không gian, nhưng cũng không thể nào không hề cảm nhận được một chút bất thường gì, không gian chung quanh quá đỗi bình thường!
Lẽ nào là…
Vẻ mặt của Bạch Đông Lâm chợt thay đổi, giống như nghĩ ra chuyện gì đó. Ngay sau đó hắn đứng dậy tiến lên một bước, không lâu sau thì dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Quả nhiên đúng như hắn đoán, không gian khép kín đã bị phá vỡ, không gian này đã khôi phục bình thường, nên đương nhiên không cảm nhận được sự bất thường.
Chắc là chủ nhân của bàn tay khổng lồ đó đã tiện tay phá vỡ không gian khép kín. Cũng tốt, trái lại tiết kiệm không ít công sức cho hắn. Suy cho cùng hắn cũng không nắm chắc một trăm phần trăm có thể thoát ra khỏi không gian khép kín.
Bạch Đông Lâm không biết gì về khu vực chôn cất này, cũng không cần cố ý xác định phương hướng. Hắn chọn bừa một hướng thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai thần thông, lập tức biến mất.
‘Ùm… Bòo… bò bò…!’
‘Ầm ầm…’
Một con bò khổng lồ toàn thân ngập tràn lửa đỏ, bộ lông giống như ngọn lửa thiêu đốt. Nó rống lên một tiếng cao vút, sau đó điên cuồng chạy đi. Thân hình nó khổng lồ cao chừng ngàn trượng, mỗi lần đạp chân xuống đều phát ra tiếng động vô cùng lớn!
Bốn cái chân đều bùng cháy lên ngọn lửa mãnh liệt, khoảnh khắc nham thạch đất đai tiếp xúc với ngọn lửa đều hóa thành dung nham. Con bò quái vật đáng sợ như vậy lại có đầy vết thương trên người, máu tươi không ngừng chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận