Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1232: Danh chính ngôn thuận (1)

Các tướng sĩ theo bản năng đứng dậy tuân theo lệnh kèn triệu tập, lập tức tỉnh táo lại khi sương lạnh lướt qua, ánh mắt trở nên sắc bén, động tác càng nhanh nhẹn hơn.
Từng đoàn giáp đen từ doanh trại lao ra, dần dần hội tụ về phía một thao trường khổng lồ bên ngoài Đế Đô.
Thao trường rộng lớn bằng phẳng rất nhanh đã bị khối vuông màu đen chỉnh tề nhồi vào, mỗi một khối vuông là trăm vạn đại quân tụ hợp mà thành. Quân trận như thế, liếc mắt một cái nhìn không dưới một ngàn, mười triệu tướng sĩ hội tụ một đường lại lặng ngắt như tờ, quân dung nghiêm trang.
Mặt trời nhảy ra khỏi biển, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua những đám mây rơi xuống, chiếu sáng một lá cờ trên thao trường, chữ "Hạ" trên đó lấp lánh rực rỡ.
Nơi này là bên ngoài Đế Đô của Đại Hạ Thần Triều, tất cả sư đoàn tinh nhuệ của Thần Triều đã hội tụ ở đây.
Đơn vị liên quan lớn nhất của Thần Triều cũng là Đại Nguyên soái thống trị tất cả quân đội - Bạch Lệ, đứng ở trên khán đài thao trường, thân hình to lớn, đôi mắ như muốn nhắm lại, tràn đầy uy nghiêm mạnh mẽ.
Phụ thân dựa vào trưởng nữ, Bạch Lệ hắn ta cũng không nghĩ tới khi còn sống có thể đi tới bước này, thống ngự triệu vạn binh mã thì không nói, đồng thời còn bước vào con đường tu hành, nhận được vô số thiên tài địa bảo, thực lực tăng lên ngược lại là thứ yếu, thọ nguyên kéo dài mới là điều kinh ngạc và vui mừng lớn nhất.
Có thể sống nhiều năm như vậy, hắn ta đã rất thỏa mãn.
“Toàn quân nghe lệnh!”
“Hôm nay, Đại Hạ Thần Triều chúng ta sẽ bước lên Càn Nguyên đại lục, đi khai phá lãnh thổ rộng lớn hơn!”
“Đây không phải là cuộc chiến xâm lấn, trận chiến này vì cứu vớt vô số Nhân Tộc bình thượng chịu khổ, mang đến cho bọn họ hy vọng, mang đến cho bọn họ tôn nghiêm và mang đến cho bọn họ cuộc sống tốt hơn!”
“Đây là trận chiến danh dự!”
"Rải đầy ánh sáng của Đại Hạ đến toàn bộ thế giới!"
Giọng nói của Bạch Lệ vô cùng kích động, hơn nữa thông qua trận pháp truyền đến đáy lòng mỗi một tướng sĩ.
"Phong! Phong! Phong!”
Mười triệu tướng sĩ giận dữ hét lên, ý chí kiên nghị, khí huyết cực nóng đánh tan mây mù và ánh mặt trời ấm áp lập tức trút xuống. Tất cả tướng sĩ đều đồng ý với lời nói của Bạch Lệ, bởi vì mỗi người bọn họ đều có kinh nghiệm sâu sắc, tổ tiên của bọn họ vốn đời đời là ngư dân dựa vào biển để kiếm ăn, cuộc sống trôi qua khổ sở, do Đại Hạ Thần Triều thay đổi tất cả.
Bạch Lệ hài lòng gật gật đầu, lần này phát triển tới Càn Nguyên đại lục phỏng chừng cũng sẽ không xảy ra đại chiến đổ máu. Thế lực tu sĩ thế giới có nhóm người Nguyên Trinh xử lý, những vương triều bình thường tự nhiên không phải là đối thủ của Thần Triều, những đại quân này chỉ có tác dụng canh giữ thổ mới chiếm lĩnh.
Hiện giờ sư đoàn nổi danh có những tướng sĩ này lan tỏa vẻ đẹp của Thần Triều để làm yên lòng dân chúng, có thể ổn định lòng dân tốt hơn.
Trong Đế Đô, trên đường phố rộng có rất nhiều văn nhân áo trắng, những người này là quan viên dự trữ của Thần Triều quản lý vực khác.
Bạch Nguyên Trinh tính toán quá nhiều, các loại học phủ đã thành lập trăm năm không ngừng bồi dưỡng rất nhiều nhân tài, vì nàng ta quản lý lãnh thổ rộng lớn đặt nền móng vững chắc.
"Gâu gâu gâu."
“Nữ đế, chúng ta có thể bắt đầu không?”
Trên đại điện Đế Cung, một đứa trẻ một con chó màu vàng, còn có Bạch Huyền Đế hào hoa phong nhã đều nhìn Bạch Nguyên Trinh đang trầm tư.
"Ừm, ta chỉ thấy có hơi kỳ lạ, chúng ta lấy Văn Minh Phát Triển tư đưa ra đề xuất lên Hội đồng tối cao, rõ ràng vẫn bị gác lại, vì sao đột nhiên được thông qua?"
"Là ai đang âm thầm giúp chúng ta?"
Đại Hoàng Cẩu nghe vậy cười đê tiện, gật gù đắc ý nói: "Hắc hắc, còn có thể là ai? Khẳng định là uy danh và tiền lực của Văn Minh Phát Triển tư của ta cuối cùng cũng khiến phía trên coi trọng!”
"Gâu Gâu Gâu! Ai u, Tư đại nhân tối cao, ngươi đánh bản cẩu làm gì?”
Tư đại nhân tối cao nhíu nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn Đại Hoàng Cẩu một cái, cung kính nâng tay nói với Bạch Nguyên Trinh: "Nữ đế đừng trách, Đại Hoàng nó chính là thích nói giỡn."
Văn Minh Phát Triển tư của bọn họ chỉ còn lại một người một chó, còn có uy danh rắm, muốn nói coi trọng tiềm lực, cũng là tiềm lực của Đại Hạ Thần Triều.
"Không có gì đáng ngại."
Bạch Nguyên Trinh khẽ lắc đầu, đã biết tính nết của Đại Hoàng Cẩu, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Huyền Đế, tiểu đệ của nàng ta thông minh, chắc đã đoán được hơn phân nửa.
“Huyền Đế, ngươi thấy việc này như thế nào?”
"Đại tỷ, trong lòng tỷ hơn phân nửa cũng đoán được chứ? Chỗ dựa lớn nhất sau lưng chúng ta chính là huynh trưởng Đông Lâm, lần này phía trên Nhân Tộc nể mặt như vậy, hơn phân nửa cũng là huynh trưởng ở sau lưng giúp sức đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận