Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1850 - Cắn nuốt tất cả (2)

Ở bên ngoài thời không Hồng Mông, có thần điện nguy nga hiện ra từ trong hư vô, một bóng kiếm có cân chính nghĩa và thủ hộ như ẩn như hiện.
"Bạch Đông Lâm? Ác đồ bạo ngược như thế đúng là người cầm kiếm như ta nên chém!"
"Chấp kiếm giả, có nghĩa vụ chém giết hắn."
"Lẽ ra nên như vậy!"
Từng chấp kiểm giá chư thiên bước ra từ trong thần điện, một kiếm chém ra thời không Hồng Mông rồi bước vào trong đó.
Ở một góc bí ẩn của Chư Thiên Hồng Hoang, nơi tử địa xa xôi, vùng cấm vô thượng cũng có sự tồn tại cổ xưa thức tỉnh, ánh mắt hờ hững chậm rãi đảo qua.
Bạch Đông Lâm đứng im trong thiên địa Hồng Hoang, cảm giác tràn ngập, bị khí cơ của mấy trăm Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn tập trung, không chỉ không hoảng hốt mà ngược lại còn cười nhạt đầy dữ tợn, trong đôi mắt đen kịt lóe lên ánh sáng âm u trong suốt, ý chí bị bạo ngược điên cuồng lấp đầy, chiến ý bàng bạc.
Hắn bất tử bất diệt, không sợ tiêu hao, dưới sự thêm vào của sức mạnh chư thiên nhất nguyên, chiến lực mơ hồ bao trùm bên trên Bỉ Ngạn, chưa bao giờ sợ chuyện lấy ít địch nhiều.
Trong cùng cảnh giới, hắn là vô địch!
"Giết --"
Một trận đại chiến giằng co tận trăm triệu năm, từ đó bụi bặm mới chậm rãi lắng xuống.
Thân hình cao lớn hoàn toàn không có điểm cuối xuất hiện trong Không Vô Chi Vực, bàn tay to mở rộng nắm chặt Chư Thiên Hồng Hoang sứt mẻ không chịu nổi và nhét vào trong miệng, nghiền nát nuốt vào trong bụng.
"Nấc ~ chấp kiếm giả, thật đúng là đáng sợ, trước sau có mấy trăm Bỉ Ngạn đến đây trợ giúp, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi..."
"Là làm ta no chết rồi!"
"Hắc hắc --"
Lúc này khí tức của Bạch Đông Lâm cực kỳ nguy hiểm quỷ dị. Sau khi cắn nuốt rất nhiều Bỉ Ngạn và Chư Thiên Hồng Hoang, thực lực của hắn tăng vọt lần nữa, kéo lên cảnh giới khó có thể tưởng tượng được.
Hôm nay, Bỉ Ngạn trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến, chỉ nháy mắt cái là giết chết được luôn.
"Ta bất tử bất diệt! Chiến lực vô song! Cho dù là người siêu thoát cũng có thể làm khó dễ được ta?"
"Người siêu thoát, Thông Thiên, đến cả sào huyệt đều bị ta xốc rồi, lúc đó chẳng phải cái rắm cũng không dám thả một cái sao? Hừ! Không gì hơn cái này."
"Ta không cần sợ đầu sợ đuôi nữa, Tai họa đen tối không thể nhồi nhét chư thiên vô hạn của ta, thế nên..."
Hai mắt của Bạch Đông Lâm đã bị ánh sáng đen kịt thay thế được, không hề nhìn ra chút tình tự nào. Trong trận chiến đấu ngàn vạn năm, hắn đã khám phá tất cả, sinh lòng giác ngộ.
"Vạn sự vạn vật, đều là chất dinh dưỡng của ta!"
"Giết! Giết hết mọi thứ!"
"Nuốt! Nuốt hết chư thiên!"
"Đám nhóc kia! Động thủ đi!"
Trong lúc chiến đấu kịch liệt với Bỉ Ngạn Hồng Hoang hắn đã sớm hạ mệnh lệnh bất kể thủ đoạn, dưới sự cướp đoạt tàn sát trắng trợn, phân thân tha ngã cũng đã trưởng thành hơn, năm phân thân tha ngã đầu tiên đều thành tựu cảnh giới Bỉ Ngạn.
Hắn ra lệnh. Mắt trần có thể thấy được từng phương chư thiên biến mất trong Không Vô Chi Vực, giống như có cái miệng khổng lồ vực sâu kinh khủng đang trắng trợn nuốt ăn.
Bạch Đông Lâm đương nhiên là không nhàn rỗi. Cục xương khó gặm nhất - Chư Thiên Vô Thượng nơi có người siêu thoát đi ra chính là mục tiêu của hắn.
Một diễn kỷ vô lượng sau.
Một phần ba khu vực của Tuyền Qua Chư Thiên đã biến thành chỗ trống, chư thiên không thể đếm hết bị cắn nuốt hầu như không còn, phân thân tha ngã đã mở rộng tới một ngàn tỷ.
Nhìn đâu cũng thấy được Bạch Đông Lâm bất tử bất diệt.
Bạch Đông Lâm bắt đầu xâm lược Chư Thiên Hắc Tai.
Lại qua một diễn kỷ vô lượng, bị Chư Thiên Hắc Tai bị tiêu diệt hơn nửa đột nhiên có người siêu thoát hiện thân, hung hãn xuất thủ với Bạch Đông Lâm, muốn gạt bỏ hắn chỉ bằng một chưởng.
"Người siêu thoát? Chỉ thường thôi!"
Bạch Đông Lâm ngồi ngay ngắn trên thần tọa bao la, ý niệm khẽ động, một phần năm phân thân tha ngã tự diệt để trở về bản tôn, sức mạnh to lớn vô cùng vô tận tăng lên bản thân.
Luồng sức mạnh đáng sợ ấy đã đã vượt qua tất cả.
"Tử!!"
Một ngón tay điểm ra, vượt qua Không Vô Chi Vực, ngón tay đen kịt nghiền ép Tuyền Qua Chư Thiên, trực tiếp nghiền chết người siêu thoát của Tai họa đen tối.
"Ha ha, chỉ thế thôi à?"
Trong mắt Bạch Đông Lâm đầy sự trào phúng, hắn của bây giờ thực sự là quá mạnh mẽ.
Trước đây gặp phải người siêu thoát, hắn chỉ có thể dựa vào bất tử bất diệt tham sống sợ chết dưới bàn tay của kẻ đó, nhưng bây giờ lại chẳng phải kẻ địch của hắn, thật sự không thú vị.
Một trăm diễn kỷ vô lượng sau.
"Bạch Đông Lâm, thu tay lại đi! Ngươi đã vô địch rồi, cần gì phải tiếp tục cắn nuốt chư thiên nữa?"
Người siêu thoát Thông Thiên hiện ra trước mặt Bạch Đông Lâm, khuyên bảo, trong tay còn cầm một phương chư thiên.
"Xem người nhà, bằng hữu của ngươi đi, chẳng lẽ đến nơi bọn họ sinh sống ngươi cũng không bỏ qua xong?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận