Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1960 - Dòng thời gian Thần Thánh (2)

Trong mắt Bạch Đông Lâm thoáng qua vẻ tiếc nuối, hắn vẫn chưa thỏa mãn mã Tai họa đen tối đã bị đánh đến nỗi sợ hãi cả rồi, trong thoáng chốc sẽ không tiếp tục tập trung hết sức mạnh bao vây công kích hắn nữa, còn có người siêu thoát sẽ trở lại bất cứ lúc nào, nơi này đã không thích hợp để ở lại lâu thêm.
“Trước lúc rời đi, vẫn còn một việc phải làm, nếu không, chẳng những ta không còn chỗ trốn, mà kết quả của lần viễn chinh này cũng hóa thành bọt nước Hư Vô!”
Huyết Hải đã bị cắn nuốt sạch bách, Tuyền Qua Chư Thiên cũng vì đó mà tiêu tán, vẻ mặt Bạch Đông Lâm cực kỳ trang nghiêm, hắn ngồi khoanh chân tại chỗ trong bóng tối Hư Vô, hai mắt nhắm nghiền, khí tức mờ mịt hư ảo, toàn bộ hình thức tồn tại của hắn đều phát sinh những biến hóa vi diệu.
Dòng sông thời gian tuôn chảy không ngừng, tương lai không thể đoán trước và quá khó lường, nhưng quá khứ đã biết thì có thể thay đổi.
Trong các thế giới khác biệt về cấp bậc, độ mạnh yếu của thời gian không giống nhau, tùy thuộc vào thực lực bất đồng của sinh linh mà thời gian có thể bị xáo trộn ở một mức độ nhất định.
Dòng sông thời gian được tạo thành do Thời Không Tuyệt Đối đen trắng đan xen, bao trùm khắp cả Chư Thiên, đây là dòng sông thời gian mạnh nhất, vững chắc nhất và bất khả xâm phạm.
Bỉ Ngạn muốn chạy đi với sự trợ giúp của thời không một cách đơn giản, đều phải sử dụng đồ vật hỗ trợ đặc biệt, có thể tưởng tượng được, muốn rung chuyển thời không này là chuyện khó khăn đến cỡ nào, huống chi là đặt chân về quá khứ và can thiệp vào lịch sử. Hành vi này và việc xáo trộn quá khứ trong Chư Thiên là hai Khái Niệm hoàn toàn khác nhau, không có cách nào so sánh độ khó với nhau.
Nếu như chiến trường chỉ giới hạn bên trong một Chư Thiên, mức độ chiến đấu còn chưa triệt để xóa sạch sự tồn tại vạn vật, vậy thì chỉ dựa vào việc mượn nhờ sức mạnh Bỉ Ngạn là có thể đảo ngược hết thảy, cái giá phải trả duy nhất chính là sử dụng Từ không thành có của “Niệm sinh đại thiên”, phục hồi lại từng thứ một những vật chất đã bị cắn nuốt hoặc hủy diệt từ “Không”.
Lần này, Bạch Đông Lâm dẫn theo quân viễn chinh, hắn đã xóa sạch vết tích tin tức của Chư Thiên và cường giả Tai họa đen tối bị tiêu diệt, hơn nữa dưới sự bao phủ của Thời Không Tuyệt Đối, Bỉ Ngạn muốn trở về quá khứ để thay đổi lịch sử và đảo ngược hiện thực, là chuyện tuyệt đối không thể làm được.
Tuy nhiên, đối với người siêu thoát, những việc này không là gì cả.
Bạch Đông Lâm biết rõ, nếu hắn cứ thế phủi mông rời đi, đợi sau khi người siêu thoát Tai họa đen tối trở về, chúng hoàn toàn có thể vẫy tay thay đổi hiện thực, tái hiện hoàn hảo Chư Thiên và sinh linh Tai họa đen tối đã bị tiêu diệt từ trong Hư Vô.
Hơn nữa, còn có thể đặt chân về quá khứ, diệt trừ hết liên quân Vạn tộc, thậm chí còn bắt được cả hắn.
Đây là đạo lý mà một khi người ta đạt đến một cảnh giới nhất định sẽ tự nhiên hiểu được, từ đầu đến cuối nó đều được bày ra rất rõ trên thế gian, khi cấp bậc sinh mệnh cao đến một mức nhất định, người ta sẽ có thể thấy được ngay.
Bây giờ, chỉ có một cách để phá vỡ tình thế khốn khó tưởng chừng như không thể giải quuyết này......
Bạch Đông Lâm đột nhiên mở bừng mắt ra, nhưng con ngươi đã biến mất không thấy đâu và thay vào đó là một vòng xoáy đen kịt, chậm rãi đảo tới đảo lui, vô cùng quỷ dị khó lường.
Oành!!
Một luồng xoáy nước cực mạnh phun trào, Bạch Đông Lâm dung nhập hết thảy tồn tại, tin tức, ý thức của mình vào sức mạnh xoáy nước, cấp bậc sinh mệnh từ Bỉ Ngạn mạnh mẽ nâng lên thành sinh linh cấp Khái Niệm.
Lúc này, trạng thái của hắn vô cùng đặc biệt so với người siêu thoát, hắn có thể thăng lên Khái Niệm không phải nhờ đột phá cảnh giới, mà là nhờ vào sức mạnh xoáy nước kỳ dị.
Giữa hai bên, hai phương pháp, ngay cả bản thân Bạch Đông Lâm cũng khó nói được bên nào mạnh bên nào yếu.
Bây giờ hắn đã quá mạnh!
Đồng thời, cũng không thể hiểu được làm thế nào để so sánh với mức độ mạnh yếu của người siêu thoát.
Bạch Đông Lâm chậm rãi đứng dậy, đứng tại chỗ ngây ngẩn một hồi, cẩn thận thưởng thức trạng thái kỳ dị này, thân thể của hắn trở nên hư ảo khó tả, như có như không, hoàn toàn dung nhập vào bên trong Khái Niệm.
“Có như vậy mới có thể bước vào nơi đó!”
Hắn thấp giọng thì thầm, ngẩng đầu nhìn xuyên qua Thời Không Tuyệt Đối, nhìn thấy ánh sáng vàng chói lọi ẩn sâu trong thời không Khái Niệm.
Đó là một dòng sông tráng lệ vô biên, vàng chói rực rỡ, chiếu rọi Hư Vô vô lượng, không biết mở đầu, không rõ kết thúc.
“Đệ nhất chí cao, tuyệt đối vô thượng—— dòng thời gian Thần Thánh!!”
Dòng thời gian Thần Thánh là thời gian tuyệt đối áp đảo trên Khái Niệm, nó phủ kín vạn sự vạn vật của Chư Thiên vô tận, liên tục hướng về phía trước, một khắc cũng không ngừng, nó cứng cỏi và lớn mạnh, không thể cắt đứt, cũng không thể can thiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận