Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 650: Ngư ông đắc lợi

Thần hồn của Mãng Hoạ có mức độ phòng ngự kém xa Ngao tướng quân, mà hắn lần này vẫn sử dụng công kích đơn thể, dựa vào việc đẩy thần hồn đến điểm cực đại, hắn lúc ở Thần Nguyên cảnh cũng được tính là cường giả. Chí Ác nhô ra một cánh tay, cầm lấy thần hồn tán loạn bên trong cơ thể của Mãng Hoạ, ném vào trong miệng nuốt xuống, chậm rãi tiêu hoá ký ức.
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, hắc quang bất hủ từ mạch ngầm dưới chân chảy xuôi ra, tràn ra khắp bốn phương tám hướng.
Hai thi thể khổng lồ của hai vị yêu tướng, cùng với gần ba trăm vạn yêu binh trải khắp chiến trường, toàn bộ đều bị hấp thụ chuyển hoá, tạo thành năng lượng tinh thuần vô tận.
Một nửa nguồn năng lượng này dùng để nuôi dưỡng gánh đỡ cho viên linh khiếu Ám Giới Bất Diệt, như thế thì năng lực sẽ khuếch trương ngày càng lớn, tốc độ nuốt chửng đều sẽ được tăng cường, hắn trước đó lại không hề có nhu cầu này, nhưng việc tu luyện gần đây tiêu tốn khá nhiều năng lượng, việc chuyển hoá tốc độ nuốt chửng của Ám Giới Bất Diệt đã làm việc tới cực hạn.
Một nửa khác có thể dùng để nuôi dưỡng linh khiếu ẩn tàng mới mở hơn năm ngàn, giúp đẩy nhanh tốc độ đạt đến cấp bậc linh khiếu tiếp theo.
Lúc này Chí Ác đã tiêu hoá xong ký ức của Mãng Hoạ, sắc mặt Bạch Đông Lâm sững sờ, trong mắt loé lên một tia quái dị.
“Chậc chậc, lợi hại thật, tên rắn yêu này thế mà cũng có chút bản lĩnh, thế mà còn có thể có một chân với lại nữ nhân của Thiếu cung chủ!”
Bạch Đông Lâm nhất thời thay đổi ý nghĩ, trong lòng lại có một kế hoạch âm hiểm, lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Cần phải gia tăng tốc độ, những tên Dữ Lưu binh đã thả kia không bao lâu nữa sẽ truyền tin tức ra ngoài, đến lúc đó thân thể của Mãng Hoạ này không xài được nữa.”
Ám Giới Bất Diệt lan tràn ra đã nuốt trọn tất cả thi thể, số lượng kinh khủng như vậy trong thời gian ngắn không thể tiêu hoá hết, hắn hiện tại cũng không có thời gian toàn lực tiêu hoá, linh quặng to lớn dưới chân còn đang chờ hắn.
Ở dãy núi Cáp Lạp Nhĩ đáy Thái Hồ, nơi sâu nhất của mỏ linh thạch.
Bạch Đông Lâm vừa mới hiện thân đã bị linh dịch sền sệt bao lấy, hắn hài lòng gật nhẹ đầu, linh quáng ở đây phẩm cấp không tệ, ngoại trừ chất lượng linh thạch còn kèm theo linh dịch trân quý.
Để khai thác được linh thạch và lịch dịch là một công việc cần đến độ tỉ mỉ cao, nếu như trực tiếp dùng bạo lực để thu lấy thì sẽ dẫn đến năng lượng tràn lan, giảm đi chất lượng của linh thạch cũng như linh dịch, hai phe phái của Bích Du Cung đào cả nửa tháng cũng mới chỉ đào được hai bên thành trái phải.
Tốc độ chậm như vậy là bởi bị hai phe không ngừng quấy nhiễu đối phương.
Bạch Đông Lâm đương nhiên sẽ tự mình có cách khác, không cần giống với những tu sĩ tầm thường kia cứ thu thập từng chút một.
Hắn khoanh chân ngồi bên trong linh dịch, ý niệm chìm vào nội thể, thần hồn ngưng kết thành vô số sợi tơ thực chất, loé ra ánh sáng hồng, bắt đầu cắt chém phân giải toàn bộ linh quáng.
Đồng thời, Vĩnh Hằng Quang Giới và Ám Giới Bất Diệt cùng lúc từ bên trong tràn ra, chậm rãi bao phủ toàn bộ linh quáng.
Hắn cắt chém tạo thành từng khối linh quáng, còn linh dịch đều bị nuốt chửng vào Vĩnh Hằng Quang Giới, bởi vì động tác quá lớn mà linh khí tràn ra nồng nặc, đều bị nuốt vào bên trong Ám Giới Bất Diệt.
Không bị lãng phí một chút nào.
Những linh thạch cùng linh dịch này đều là hắn giữ lại để tự mình dùng, cũng không cần lo chất lượng bị hạ xuống như thế nào, chủ yếu cần tốc độ nhanh là được rồi.
Hắn thế mà lại đang giành giật từng giây một, nhất định phải trước khi Bích Du Cung kịp phản ứng, hắn phải thành công trà trộn vào.
Một nửa giờ sau, toàn bộ linh quáng đều bị đào rỗng.
Phía trên Đại lục của Vĩnh Hằng Quang Giới, linh thạch chồng chất như núi, lịch dịch hội tụ thành một hồ nước nhỏ, Ám Giới Bất Diệt cũng nuốt được một lượng lớn năng lượng linh khí, trọn vẹn chiếm được toàn bộ khoáng mạch hai bên thành, hao tổn ra bên ngoài quả thật có chút lớn, khó trách việc khai thác lại phiền toái đến như vậy.
Bạch Đông Lâm thoả mãn mở hai mắt ra, vẫy tay một cái, từ sâu trong lòng đất, một toà trận pháp to lớn cấp tốc thu nhỏ, bay đến trong lòng bàn tay hắn.
Tại trung tâm trận đồ, một viên ngọc đen nhánh toả ra chấn động khủng bố, đây chính là do sát khí oán niệm của ba trăm vạn yêu binh tạo nên.
Bạch Đông Lâm dựng thẳng thanh chưởng đao lên, nhẹ nhàng mở ra lồng ngực, dùng ngón tay móc ra trái tim từ nơi sâu nhất là con rối.
“Con rối xương đại lão, vẫn luôn để ngươi uống máu tươi của ta, chắc ngán rồi đúng không, lại đây, hôm nay cho ngươi thêm đồ ăn!”
Con rối xương được điêu khắc từnooj xương vàng, lại được nuôi nấng vài chục năm từ tinh huyết, bây giờ ngày càng trở nên thần dị, một tia huyền ảo Thần Văn bọc kín quanh thân, khiến Bạch Đông Lâm càng thêm hưng phấn chính là vết nứt bên trên con rối xương này vậy mà đang chậm rãi khép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận