Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 461: Ở lại chỗ ta để tránh kiếp nạn

Bởi nếu hắn ta tới cảnh giới này rồi thì Duy Độ Chi Tâm sẽ không nói rằng mượn lực lượng của bản thể. Hơn nữa, chắc chắn trong lòng Tiểu Lục sẽ thiên vị hóa thân oán niệm kia hơn. Nếu nói trong lòng Duy Độ Chi Tâm không để ý hành vi của Đan Minh là chuyện không thể nào xảy ra. Nếu không có cơ hội giết chết người mặc kim bào, Bạch Đông Lâm chỉ đành bỏ qua. Hắn lại hỏi tiếp: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Thế thì xin Tiểu Lục a di đưa ta ra khỏi đây, chắc chuyện này được chứ?”
“Đừng có vì ta giống người nào đó mà ngươi nhốt ta lại chứ! Ta cũng chẳng phải người của Đan Minh. Ta là người vô tội!”
Cái hẹn một ngày sắp tới rồi, ra ngoài thu lượm Thanh Linh khí không tốt hơn sao? Hắn tuyệt đối không thể lãng phí thời gian ở đây được.
“Ngươi chắc chắn? Bây giờ, bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, ngươi ra ngoài có thể sẽ chết đấy. Chẳng bằng ngươi ở lại chỗ ta để tránh kiếp nạn này.”
“Ta không sợ chết.”
Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ mặt quyết tuyệt, bày ra dáng vẻ nếu ngươi không thả ta đi thì ta lập tức sẽ tự sát tại chỗ.
“Được thôi!”
Dường như sương trắng hình người cảm nhận được ý chí của Bạch Đông Lâm nên nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta rất vui vì có thể gặp được ngươi trong dòng sông thời gian.”
“Ta tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Sướng trắng hình người nhẹ nhàng thổi một cái, sương trắng bắt đầu khởi động, xoay tròn bao trùm lấy thân thể của Bạch Đông Lâm rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Trên dây leo xanh biếc khổng lồ của Duy Độ Chi Tâm, một chồi non màu vàng nhạt nhanh chóng mọc ra. Chồi non tách ra, bóng dáng của Bạch Đông Lâm lảo đảo ngã từ bên trong. Hắn lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.
“Ừm, cuối cùng cũng đi ra rồi.”
“Bận rộn cả nửa ngày, không ngờ mình lại bị bắt vào để véo má!”
Bạch Đông Lâm không nhịn được sờ sờ má mình, chẳng lẽ mình đẹp trai như vậy sao? Nếu không vì sao những nữ nhân này lại thích sờ hắn như vậy?
‘Đáng tiếc, ca không phải tên thích ăn bám.’
Bạch Đông Lâm nhíu mày, cảm thấy trước ngực khác thường. Hắn cho tay vào móc ra một mặt dây chuyền. Nó là một mặt dây chuyền bằng thủy tinh hình thoi, toàn thân xanh biếc và hơi lay động, dường như bên trong có chất lỏng đang dập dờn.
Món quà này do Duy Độ Chi Tâm tặng nên chắc cũng không quá kém. Bạch Đông Lâm cẩn thận cất đi, chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Hơn nữa, hắn còn biết được rằng người mặc kim bào mới là người sau màn.
Thật ra, những tin tức này có thể giao cho Lưu Đông Xuyên. Đây là chuyện nội bộ của Đan Minh bọn họ, đương nhiên bản thân họ phải xử lý rồi, hắn không cần phải quan tâm. Bạch Đông Lâm ngẩng đầu nhìn ra xa, tốc độ xoay tròn của hố đen càng lúc càng tăng, chấn động chiến đấu bên trong rất kịch liệt, bộc phát mãnh liệt.
Chưa tới một canh giờ nữa là tới kỳ hẹn một ngày.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc, có thể chuẩn bị trước khi bắt đầu. Hắn định chế tạo một số đại sát khí để thu lượm yêu ma quỷ quái. Bạch Đông Lâm giơ tay lên vung ra mấy luồng năng lượng pháp tắc ngũ hành đã ngưng kết. Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tạo thành trận thế ngũ hành. Bóng dáng Bạch Đông Lâm đột nhiên biến mất tại chỗ, toàn bộ khí tức được che giấu.
Không gian trữ vật bị cấm mở ra, không có cách nào lấy được tài liệu bày binh bố trận. Hắn chỉ có thể dùng năng lượng để thi triển trận thế. Tuy nhiên, hiệu quả của nó cũng chẳng chênh nhau là mấy.
Hắn dựng thẳng chưởng đao, ngưng tụ đao ý rồi khống chế phòng ngự của thân thể và bắt đầu chém xuống tay chân. Một lúc sau, trước mặt Bạch Đông Lâm đã chất đầy tay chân, kim quang lấp lánh quanh vết thương, chẳng có giọt máu nào chảy ra ngoài.
Bạch Đông Lâm cảm thấy đủ rồi nên dừng động tác lại, há mồm phun ra một ngọn lửa màu tím. Ngọn lửa sinh mệnh dung hợp tới tử diễm này là thứ then chốt để luyện hóa máu thịt. Dưới sự luyện hóa của ngọn lửa Tử Kim, máu thịt cứng rắn dần dần mềm ra, tinh hoa của máu thịt cũng được luyện ra, tế bào chết bị đốt thành tro bụi.
Cuối cùng, một đống máu thịt hóa thành chín mươi chín đốm sáng màu đỏ máu, giống như viên cầu huyết ngọc. Quả cầu màu đỏ máu mềm mại, trên đó có rất nhiều đường vân chằng chịt. Nhìn kỹ thì đó chính là những mạch máu nhỏ xíu, quả cầu phập phồng như có sinh mệnh vậy.
Trên trán Bạch Đông Lâm tỏa ra ánh sáng màu đen, vô số sợi tơ linh hồn phun ra ngoài xuyên qua viên cầu thịt rồi đan vào nhau tạo ra một bóng người mơ hồ. Một lúc lâu sau, ngọn lửa đen thiêu đốt hừng hực trên thân thể Chí Ác từ từ tắt.
Hắn như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Với tạo nghệ linh hồn của Bạch Đông Lâm, hắn đan chín mươi chín hư ảnh Thần Hồn cùng một lúc đã gần tới cực hạn rồi.
Nhưng kết quả rất tốt, hết thảy vẫn nằm trong dự liệu của Bạch Đông Lâm, không chênh lệch quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận