Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1820 - Gặp lại trong tương lai (1)

“Từ không sinh có.”
Ý nghĩ hạ xuống, quang cầu lơ lửng trong hư không lóng lánh, thân thể từ không thành có, dùng ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên bắt đầu dựng lại lần nữa, phân tử, Bản Nguyên Vũ Trụ, quy tắc, Thần Hồn...
Sau đó, chính là áo bào ngoại vật đơn giản, các loại thần binh bảo vật, bao gồm Chân Nhất Cổ Khí, Cổ Khí bị hỏng đánh mất bản nguyên còn bị Bạch Đông Lâm chu đáo đúc lại bản nguyên, trở về đỉnh phong.
Ngay lúc mọi người cùng bị diệt, Bạch Đông Lâm đã hoàn mỹ khắc lại tất cả thông tin của bọn họ, đối với việc hắn có thể “Niệm sinh đại thiên”, rất đơn giản, chỉ hao tổn ít sức mạnh ý thức, trong lúc hô hấp đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng chiến bia, Chiếc nhẫn may mắn, bàn quay sinh tử, những thứ này như là bảo bối nghịch thiên bên cạnh người siêu thoát, Bạch Đông Lâm cũng không cách nào khắc ra được, bịa đặt cũng không phải toàn năng.
“Cổ Khí nhìn như lớn mạnh, nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên chi vật mà vũ trụ đại thiên có thể thai nghén ra, sở dĩ lớn mạnh, không nằm ở chất liệu hỗn độn ngọn nguồn của bọn nó, mà là trời sinh có bản nguyên của nguyên tắc Đại Đạo tồn tại.”
Cổ Khí cũng có mạnh có yếu, khác nhau là có nhiều hay ít nguyên tắc Đại Đạo, được sinh linh xưng là “Cấm Chế”, như chí bảo hỗn độn gì đó có bốn mươi chín Cấm Chế, ý chỉ trong bản nguyên của nó có bốn mươi chín nguyên tắc Đại Đạo đan xen dung hợp lẫn nhau.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm lóe lên, tầm mắt xuyên qua từng món Cổ Khí rực rỡ thần quang, một ý nghĩ sinh ra vạn đạo, đường nét nguyên tắc dày đặc phức tạp chậm rãi hiện lên trong bản nguyên Cổ Khí.
Liên Tâm được quan tâm đặc biệt, vốn chỉ là ẩn chứa mảnh vỡ đĩa ngọc Tạo Hóa của vận mệnh, trực tiếp được bổ sung thành trạng thái hoàn chỉnh.
“Cũng hòm hòm rồi.”
Bạch Đông Lâm nhìn đám người được hồi phục hoàn chỉnh trong hư không, thoả mãn gật đầu, chỉ cần rót thêm chút ánh sáng mấu chốt nhất vào là đại công cáo thành.
Ý thức bản ngã là ngọn nguồn để sinh linh tồn tại, tất cả sự vật đều không cách nào thay thế được tính quan trọng của nó. Tuy Bạch Đông Lâm cũng có thể tạo ra ý thức giống y hệt nhưng hắn hiểu được, nếu làm như vậy thì sinh linh được phục hồi sẽ không còn là người vốn có, mà chỉ là một bông hoa tương tự mà thôi.
“Rót linh hồn vào!”
Từng tia dao động như có như không, bị Bạch Đông Lâm tách ra từ chỗ sâu ý chí, cùng với bóng dáng trong hư không, đối ứng, tự động trở về vị trí cũ.
Ý thức như đốm lửa, lần nữa đốt cháy thần hồn, kích hoạt tư duy, ánh sáng Sinh Mệnh Bản Nguyên cũng sáng chói.
Một đám “thi thể” lập tức sống lại.
“A…”
“Phù phù!”
“Ta…
Vừa nãy ta đã chết một lần sao?”
Mọi người mạnh mẽ mở hai mắt ra, khí tức kích động, thở hổn hển từng ngụm, vẻ mặt nghĩ đến mà sợ.
Bọn họ không nhớ rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bản thân chìm vào trong một màu đen kịt, bị một vật đáng sợ lạnh lẽo, tịch mịch, mênh mông vô ngần bao vây lấy, chỉ trong nháy mắt, lại giống như năm tháng cô quạnh vĩnh hằng.
“Các vị, hoan nghênh đến thiên địa mới, Chư Thiên Thái Hạo!”
Giọng của Bạch Đông Lâm hiền hòa như gió xuân, chậm rãi nhộn nhạo, xua tan đi tất cả cảm giác không khỏe trong lòng mọi người. Đây là di chứng sau khi ý thức và ý chí của hắn “tiếp xúc thân mật”, không cách nào tránh khỏi.
“Nơi này là thế giới bên ngoài sao? Đây là... Đại Đạo hoàn chỉnh!”
Như là bản năng, quy tắc không trọn vẹn trong cơ thể bắt đầu đổ vào đất trời thế giới bên ngoài, tự động bổ sung, uốn nắn toàn bộ.
Có số ít sự tồn tại tích lũy thâm hậu, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu rút ngắn thời gian bước vào thập nhất cảnh.
“Hả?”
Đồng tử của Bạch Đông Lâm đột nhiên co rụt lại, ánh mắt sáng chói nhìn về phía đám người, nhìn chằm chằm Bạch Kiếm Ca với hai mắt đang nhắm chặt.
“Đây, đây là...”
Tĩnh!
Yên tĩnh!
Ý chí của Bạch Đông Lâm điên cuồng lan ra, trong nháy mắt đã đạt đến cực hạn mười ngàn Siêu Niệm, cảm giác xuyên qua vô số thời không vũ trụ song song, xuyên qua dòng sông thời gian, tầm mắt quét qua quá khứ hiện tại.
Tất cả mọi thứ đều chìm vào sự đình trệ tuyệt đối, bao gồm những lối đi thời không bị Bỉ Ngạn Tai họa đen tối mở ra, cùng với chúng Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn giằng co lẫn nhau.
Cứ như toàn bộ Chư Thiên Thái Hạo đều bị nhấn xuống nút tạm dừng.
Người có thể hoạt động duy nhất chỉ có hắn, cùng với Bạch Kiếm Ca đang chậm rãi mở hai mắt ra.
“Ngươi là ai?”
Bạch Đông Lâm nhíu chặt lông mày, hắn không cách nào hiểu được, cũng không cách nào miêu tả được đây là đôi mắt như thế nào, nhưng đó tuyệt đối không phải là thứ mà nhị ca hắn có được.
“Đạo hữu, lần đầu gặp gỡ, ta là Thông Thiên.”
Giọng nói yếu ớt mờ mịt, không biết phát ra từ đâu, trong lúc Bạch Đông Lâm hoảng hốt thì Bạch Kiếm Ca bước ra một bước, đi đến phía trước, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận