Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 486: Thần minh sẽ phù hộ ngươi

Lần này tham gia Đan Đạo đại hội, tuy rằng gặp chút trắc trở, nhưng so với rất nhiều lợi ích hắn giành được, thì cũng chẳng đáng là bao. Tính ra, Thượng Trung này đã trợ giúp mình một phần. “Đông Lâm, ngươi có thể bình yên vô sự, lão phu cảm thấy yên tâm rồi.”
Thượng Trung khẽ thở phào nhẹ nhõm, là hắn ta tìm Bạch Đông Lâm tham gia Đan Đạo đại hội. Nếu như Bạch Đông Lâm có mệnh hệ gì, thì hắn ta cần phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
“Lần này cảm ơn ngươi rất nhiều. Đông Lâm, sau này người chính là khách quý của Thượng Trung ta, không là cả Đan Đỉnh Phong của chúng ta. Chỉ cần ngươi tới chỗ ta, lão phu nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo…”
“Nếu tôn sư của ta biết được tin tức này, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Chờ trở lại tông môn, lão phu sẽ giới thiệu ngươi…”
Bạch Đông Lâm nhìn Thượng Trung nói không dứt miệng, vẻ mặt hồ hởi. Hắn chỉ có thể mỉm cười đáp lại, bản thấy lại cảm thấy chính mình cũng không có công lao to lớn gì đối với hắn ta. Chẳng qua hắn chỉ vì hạt giống của pháp tắc Lực Hấp Dẫn, một cuộc trao đổi mà thôi.
“Sư đệ…”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói mềm mại, dè dặt.
Thượng Trung ngậm miệng lại, ánh mắt liếc nhìn hai người đầy ý vị sâu xa. Một giọng nói truyền vào trong tai Bạch Đông Lâm, bóng dáng vừa động đã biến mất không thấy.
“Ha ha ha, Đông Lâm, lão phu không quấy rầy ngươi nữa. Tiểu nữ tử này không tồi, ngươi phải nắm chắc đấy.”
Bạch Đông Lâm nghẹn lời, nhìn gương mặt non nớt, dáng người bằng phẳng bình thường của Liên Tâm. Thế này thì nắm chắc cái gì?
Lại không phải là nữ nhân Niên Niên kia
“Là Liên Tâm sư tỷ à? Tỷ tìm đệ có việc gì thế?”
Liên Tâm đỏ bừng mặt, không có Niên Niên bên cạnh. Nàng ta càng dễ dàng thẹn thùng, bước chân di chuyển hồi lâu mới đi vào trong đại sảnh.
“Cho đệ, đây là quà gặp mặt tỷ tặng đệ.”
Liên Tâm lấy ra một chiếc túi thơm từ trong lòng, vẻ ngoài giống hệt với cái lần trước tặng cho hắn. Túi thơm tròn trịa, Bạch Đông Lâm chưa cầm lấy cũng đã biết bên trong là quả cầu thủy tinh rỗng.
Vẻ mặt hắn khẽ thay đổi, nhìn Liên Tâm đang đứng trước mặt. Hai tay nâng túi thơm, khuôn mặt nhỏ tràn ngập mong chờ, dáng vẻ như muốn nói đệ mau khen tỷ đi.
Dĩ nhiên không cần phải nhắc tới mức độ quý báu của hạt giống pháp tắc. Lần trước, Liên Tâm tặng hạt giống pháp tắc Triều Tịch quý hiếm cho hắn đã có giá trị xa xỉ.
Cùng với pháp tắc Tai ương cùng cấp bậc khác, khiến đám đệ tử thánh tông Xuy Độc này đổ xô như vịt.
Lẽ này Liên Tâm này là phú bà chăng?
Lúc trước, chẳng qua hắn chỉ nói đùa đúng một câu xong thì thôi. Bây giờ hắn đã biết mình cũng chẳng phải sư đệ gì của nàng ta, chỉ là một lời nói dối mà thôi, vậy mà lại đối xử với hắn như vậy.
Nha đầu này thật đúng là…
“Sư, sư đệ, đệ đừng ghét bỏ, lần sau ta sẽ cố gắng tặng bù quà gặp mặt.”
Nàng ta thấy Bạch Đông Lâm vẫn không chịu nhận túi thơm.
Khuôn mặt Liên Tâm đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống, hai tay giơ lên cao.
Bạch Đông Lâm cụp mắt xuống, trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Tiểu sư tỷ ngốc nghếch này còn thật sự coi mình là sư đệ.
“Ha ha ha, sư tỷ hào phóng! Vậy sư đệ không khách sáo nữa!”
Bạch Đông Lâm nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy túi thơm. Hắn thử ước lượng trên tay, vẻ mặt nhẹ nhõm sau đó nói với Liên Tâm cũng đang hớn hở vui mừng:
“Sư tỷ, chúng ta lập tức phải chia tay rồi, lần sau gặp mặt còn không biết là khi nào.”
“Sư đệ cũng tặng tỷ một món quà!”
Hắn xoay chuyển ý niệm, Thần Hồn Vô Vi chia làm hai nửa, kèm theo một tấm bia nhọn màu đỏ vàng bị phân tách bay ra khỏi thần hải.
Bia nhọn biến đổi kịch liệt trong không trung. Lúc rơi vào trong lòng bàn tay của Bạch Đông Lâm, nó đã hóa thành một miếng ngọc bội trong suốt màu tuyết trắng.
Trên ngọc bội rậm rạp hoa văn tinh xảo đẹp đẽ, mặt chính còn có một chữ “Bạch” bằng tiếng Trung giản thể.
“Ồ, đây là một loại bùa hộ mệnh của quê hương đệ, không phải là đồ vật đáng giá gì, sư tỷ đừng ghét bỏ nhé.”
Liên Tâm ngập ngừng giây lát, thật sự không cảm nhận được chút năng lượng dao động nào trên ngọc bội. Lúc này, nàng ta mới yên tâm nhận lấy, tò mò nhìn ký tự xa lạ trên miếng ngọc rồi hỏi:
“Sư đệ, chữ này có ý gì thế? Sao trước giờ ta chưa từng thấy nhỉ?”
“Ha ha, sư tỷ không biết rồi, chữ này là tên gọi của một vị Thần minh chí cao vô thượng ở quê đệ. Sư tỷ cần phải luôn đeo ngọc bội này lên người, Thần minh sẽ phù hộ cho tỷ.”
Hai mắt Bạch Đông Lâm hiện lên ý cười, dù sao cũng chẳng ai biết đến chữ giản thể. Hắn tùy tiện bịa một chút, cũng chẳng tổn hại gì.
“Ừ ừ, ta sẽ mang theo người!”
Liên Tâm nghiêm túc gật đầu, cẩn thận nắm ngọc bội trong tay.
Nếu như là người khác có lẽ chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, nhưng Bạch Đông Lâm biết Liên Tâm đang rất nghiêm túc. Trong lòng hoàn toàn tin tưởng những gì hắn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận