Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 598: Đan bùn

“Cái này… mùi thơm quá!” Tuy là hắn chỉ còn mỗi cái đầu xương khô, nhưng nó cũng không ảnh hưởng tới ‘khứu giác’ của hắn. Cảm quan của hắn đã vượt khỏi giới hạn cơ thể từ lâu rồi.
Vách tường đỏ lóe ra ánh sáng trong suốt, khác hẳn với màu đồng đỏ nhìn thấy từ bên ngoài. Vách trong của lò bát quái này lại có màu nhũ bạch hệt như màu của bạch ngọc cực phẩm vậy, hào quang rực rỡ lưu chuyển không thôi, một mùi thơm ngào ngạt phủ đầy lấy.
Hắn vươn bàn tay hài cốt khổng lồ ra chạm nhẹ vào, thấy mềm nhũn, lại còn có phần co dãn.
Bạch Đông Lâm không kìm được mà bẻ một mẩu nhũ bạch xuống, ném vào trong miệng, phút chốc nó đã bị Ám giới bất diệt cắn nuốt, một luồng năng lượng thuần khiết lập tức trào ra ngoài.
“Ôi! Bảo bối tốt! Năng lượng bên trong còn phải mạnh hơn cả Tam Muội Chân Hỏa rất nhiều nữa!”
Hắn bẻ một khối nữa xuống, ánh mắt nhìn chăm chú, đưa thần hồn vào thăm dò. Dưới tác dụng chung của cái nhìn vi mô và sự nhận thức của thần hồn, nháy mắt hắn đã hiểu thấu tất cả.
“Thì ra dược tính to lớn cực kỳ phức tạp lại chính là thứ này. Đan bùn!”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm như bừng tỉnh. Cái lò bát quái này đã từng luyện chế không biết bao nhiêu đan dược, trải qua đủ loại dược tính, còn cả tạp chất bị truất ra, đan dược bị hỏng. Trải qua bao nhiêu năm tháng, những thứ đó đã tạo thành lớp đan bùn bên trên vách lò này.
Có thể nói đây chính là dịch nhão độc nhất thuộc riêng về lò luyện đan!
Tuy là đan bùn này ẩn chứa sức mạnh cường đại, nhưng dược tính quá mức phức tạp, còn có chất độc nồng đậm, không hề hợp để tu sĩ dùng.
“Có thể tác dụng tồn tại duy nhất của đan bùn này chính là tạo thành chút tác dụng uẩn dưỡng đối với đan dược được luyện chế bên trong, sợ rằng đây cũng là lý do mà nó vẫn chưa bị trừ bỏ.”
“Đan bùn này là do vô số dược liệu được Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa tạo thành, nên cũng có thể chống lại sự thiêu hủy của chân hỏa, nhưng nếu chỉ để ở đây mà không làm gì thì thật sự quá đáng tiếc!”
Hành động phí phạm của trời như vậy chính là thứ hắn không ưa nhất, tất cả mọi vật đều phải nên được dùng hết tác dụng mới đúng.
“Thôi được, vậy để ta tới giúp các ngươi thoát khỏi bể khổ đi!”
Bạch Đông Lâm kiên quyết đưa hai tay ra không do dự, dán thật chặt trên vách lô, ánh sáng đen ngòm phà ra từ trong Ám giới bất diệt lan tràn xuống theo sự mở rộng của hai tay. Nơi nào ánh sáng đen ngòm đi qua, đan bùn màu nhũ bạch hệt như rơi vào trong động tối, bị cắn nuốt hết toàn bộ.
“Quá nhiều, ám giới không chuyển hóa hết được!”
Không gian bên trong lò bát quái này cực rộng lớn, hiển nhiên vách lò cũng cực kỳ rộng, không biết đã bao nhiêu đan bùn được tích tụ.
Suy nghĩ hắn thoáng động một chút, đan bùn bị cắn nuốt bắt đầu chồng chất bên trong Quang giới vĩnh hằng, Ám giới vẫn dùng toàn lực để chống lại, tiêu hóa Tam Muội Chân Hỏa như cũ.
Đan bùn này có thể để dành, tạm gác lại rồi sau từ từ tiêu hóa, nhưng nếu bỏ lỡ Tam Muội Chân Hỏa lần này thì có thể hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Hắn có thể cực kỳ quỷ quyệt, vì sức mạnh mà tính toán chi li đến cực độ.
Dưới sự cắn nuốt toàn lực, đan bùn thật dày bị cạo sạch, vách lò bắt đầu để lộ ra màu đồng đỏ vốn có.
Đồng thời, từ trên vách lò, từng lằn hoa văn thần bí bắt đầu lộ ra, hoa văn huyền ảo tổ hợp thành một đồ án khiếm khuyết không hoàn chỉnh, còn có rất nhiều nội dung khác được giấu dưới lớp đan bùn thật dày.
“Đây là…”
Biểu cảm Bạch Đông Lâm đầy sửng sốt, hắn chỉ thoáng cảm nhận được rằng ở nơi đồ án huyền ảo này ẩn chứa một loại khí tức bất phàm.
Dưới sự thúc giục của lòng hiếu kỳ, Bạch Đông Lâm tăng nhanh động tác thôn tính đan bùn, đồ án không rõ ràng từ từ thay đổi, dần được hoàn chỉnh.
Một lát sau, một phần đồ án to lớn nhập vào mí mắt, một bộ âm dương thái cực đồ lớn nằm ở trung tâm, vô số ký hiệu vòng quanh bốn phía.
Càn cửu, đoái tứ, ly tam, chấn bát, tốn nhị, khảm thất, cấn lục, khôn nhất, rắc rối phức tạp, giờ nào khắc nào cũng đang lưu chuyển, biến đổi thất thường.
Khí tức huyền ảo khó lường ập tới trước mặt, tâm thần của Bạch Đông Lâm không kìm được mà đắm chìm vào trong đó, một cảm giác như ngộ ra hiện lên trong lòng.
“Tiên Thiên Bát Quái Thái Cực Đồ!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm bừng sáng, biết là hắn đã gặp được cơ duyên. Đây chính là một bộ truyền thừa hiếm thấy!
Tâm tư hắn thoáng động, Vô Vi Thần Hồn vừa sải bước ra khỏi thần hải đã khoanh chân ngồi trên thái cực đồ ở nơi giữa vách lò, nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm ngộ, tiếp thu truyền thừa.
Truyền thừa này liên quan tới âm dương thái cực, để Vô Vi tới lĩnh ngộ tự nhiên lại không phải quá hợp lý à.
“Thiên diễn, bói toán, hào quái, đây là bí pháp cấm thuật có thể nhìn trộm được thiên cơ!”
Thu may trừ dữ, nhìn trộm một góc tương lai. Loại cấm thuật dính tới việc tiên đoán vận mệnh, tương lai này đều không phải thuật bình thường.
Có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, Bạch Đông Lâm tức thời cảm thấy mỹ mãn, động tác trên tay nhanh hơn, điên cuồng càn quét đan bùn.
Nhỡ đâu trên vách lò này vẫn còn truyền thừa khác thì sao?
Đối với loại tri thức hiếm hoi nay, hắn chưa bao giờ thấy ngại nhiều cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận