Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 726: Tiếng bước chân này

Một lát sau, Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên mặt đất bỗng biến mất, thay vào đó là Lam Linh liễu yếu đào tơ đang mặc váy trắng. “Khụ khụ, kiếm đến đây!”
Bạch Đông Lâm nghiêm mặt vẫy tay, đoạn kiếm trên mặt đất tự động rơi vào tay hắn.
Kiếm chỉ lướt qua, pháp tắc Kim bắt đầu khởi động, hạt kim loại ngưng kết, những hình vẽ đơn sơ tự động hiện lên, trường kiếm trong tay đã hoàn hảo như ban đầu.
Dưới ánh mắt tập trung của đệ tử Phi Tuyết Tông đang lo lắng chờ bên ngoài rừng rậm, hắn bước vào không gian rồi biến mất.
Từ hôm nay trở đi, Bạch Đông Lâm đã chết.
Hiện tại ta là, đệ tử của Phi Tuyết Tông, Lam Linh!
Được rồi được rồi, chính là như vậy, Bạch Đông Lâm cảm giác mình đã tiến vào trạng thái nhập vai.
Diễn xuất cấp ảnh đế đa vũ trụ đã thức tỉnh, lần này ta phải tạo ra một vai diễn xuất sắc nhất!
Đêm tối, Mặt Trời và mặt Trăng biến mất, thay vào đó bầu trời xa xôi đầy sao và rực rỡ, cực quang đầy màu sắc chiếu xuống.
Ban đêm của Cực Bắc Vực, không còn ánh sáng của Mặt Trời soi rọi, nhiệt độ đã giảm xuống đến mức thấp nhất, cho dù là một khối tinh thiết cứng rắn cũng có thể bị đóng băng thành bột phấn, nhiệt độ thấp vượt xa mức tưởng tượng của người thường, một số tu sĩ cấp thấp cũng không dám trực tiếp đi vào đợt gió lạnh gào thét này.
Khoảng cách bên ngoài của khu rừng rậm rạp cây cối này, là hơn mười dặm, một ngọn lửa chói mắt chập chờn le lói trong bóng đêm.
Phừng phừng!
Lửa trại được đốt từ linh mộc và các loại dầu đặc biệt, cháy rất dữ dội, ngọn lửa màu đỏ vàng tỏa ra nhiệt độ cao, các hạt nhiệt độ cao bị một lực mạnh mẽ trói buộc trong phạm vi mười trượng, ngăn cách nhiệt độ thấp khủng khiếp ra bên ngoài kết giới.
Năm đệ tử của Phi Tuyết Tông mang đầy vẻ mệt mỏi, khoanh chân ngồi xung quanh lửa trại, vẻ mặt đau thương, đôi khi họ đưa ánh mắt nhìn về phía khu rừng rậm ở xa xa kia, hy vọng có thể nhìn thấy một vị sư tỷ hay sư muội đồng môn nào đó đi ra lần nữa.
Đáng tiếc là hiện thực thì rất tàn khốc, các nàng đã chờ đợi được ba ngày, không có một người nào đi ra.
“Nhị sư tỷ, đại sư tỷ các nàng…”
“Lần cuối cùng ta nhìn thấy đại sư tỷ là khi nàng dẫn mọi người đi Thực linh thú, tuy rằng tu vi của đại sư tỷ rất cao cường, nhưng đối mặt với đám yêu thú vây công, chỉ sợ cũng…”
Thiếu nữ nắm chặt trường kiếm, nói xong lập tức im lìm đi, hai mắt khép hờ, che đi vẻ bi thương trong ánh mắt.
Nhị sư tỷ làm như không nghe thấy gig, hai mắt nhìn chăm chú vào khoảng hư không ở trước mặt, một vầng ánh sáng lấp lánh, bùa chú được chạm khắc từ Bạch Ngọc cực phẩm đang chậm rãi xoay tròn, cách một phút đồng hồ sau, trên bùa đã xuất hiện một làn sóng dao động kỳ lạ lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Đây là bùa chú dùng để thăm dò, dùng để truyền tin tức, chỉ cần là có biến động đặc biệt thì đệ tử của Phi Tuyết Tông, trong phạm vi mấy ngàn dặm, đều có thể cảm nhận được.
Đêm tối lạnh lẽo dần đi qua, trong ánh mắt của Nhị sư tỷ hiện lên sự thất vọng dữ dội, lại nhanh chóng biến thành vẻ kiên định.
Đại sư tỷ đã chết.
Nàng thân là Nhị sư tỷ, nhất định phải đưa bốn sư muội còn lại về Băng Tuyết Thánh Cung!
“Đây là linh hỏa mộc cuối cùng của chúng ta, đợi mặt trời lên, chúng ta lập tức xuất phát về Băng Tuyết thánh cung!”
Nhị sư tỷ thu ánh mắt về, giọng điệu nghi ngờ nói.
“Không được, ta không đi! Ta muốn chờ đại sư tỷ! Chắc mấy người Đại sư tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì, chờ một chút, chỉ cần chờ một chút nữa, bọn họ sẽ đi ra nhanh thôi! Hu hu”
“Đúng, Nhị sư tỷ, chúng ta muốn cùng nhau gia nhập vào Băng Tuyết Thánh Cung!”
Nhị sư tỷ cau mày, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt trường kiếm màu xanh biếc, trong lòng đã âm thầm đau xót.
“Câm miệng lại!”
“Các ngươi muốn cho đại sư tỷ của các ngươi chết vô ích sao!? Ba ngày, ba đêm lạnh lẽo đã trôi qua, trong lòng của các ngươi không rõ sao, đại sư tỷ và các sư muội, đều đã chết!”
Nhị sư tỷ không chút thương tiếc đập tan ảo tưởng của bọn họ, không khí không khỏi nặng nề hơn, năm người đều im lặng không nói gì, chỉ có thất sư muội không kìm được tiếng khóc nức nở, như ẩn như hiện trong gió lạnh gào thét.
Răng rắc! Răng rắc!
Âm thanh của mặt băng tuyết bị nứt gãy, từ xa truyền đến, chậm rãi truyền vào tai của năm người.
Vẻ mặt của Nhị sư tỷ cũng hiện lên vẻ sửng sốt, tiếng bước chân này…
Không phải yêu thú!
Chân nguyên hóa một người khổng lồ canh giữ đống lửa trại, thân hình của năm người nhoáng lên một cái, bị cuốn theo hướng của âm thanh truyền đến, ánh sáng xua đi đen tối, một bóng dáng đi tập tễnh từ trong bóng tối ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận