Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1870 - Sáng tạo Hư Vô (2)

“Tiếng tru tréo của mấy kẻ yếu ớt nghe hệt như tiếng đám chó bại trận sủa ỏm tỏi nhỉ.”
Lúc đang nói chuyện, ả ta từ từ đứng dậy, mái tóc dài màu xanh lam hơi xõa ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt nhìn xuống tựa như biển sao, sâu thẳm mà sáng ngời.
“Hừ, kêu đi! Kêu nữa đi! Kêu la càng thảm, chửi mắng càng hăng thì bản tôn càng vui vẻ!”
Lòng bàn tay mảnh khảnh như bạch ngọc pha lê chống cằm, khóe miệng nhếch lên, hai bên gò má đỏ bừng hiện ra vẻ bệnh hoạn, như thể đạt đến khoái cảm nào đó giữa những tiếng chửi rủa vô tận.
“Hả?”
“Bỉ Ngạn Nhân tộc!?”
Nữ tử Tai họa đen tối đột nhiên sững sờ, phút chốc bật dậy, nụ cười kỳ lạ trên mặt chợt biến mất, thay vào đó là trở nên lạnh lùng ác nghiệt.
Vụt——
Ánh sáng vàng vượt qua vùng biển xanh, nét mặt của nữ tử Tai họa đen tối vẫn bất động, nhìn ngắm phía cuối chân trời.
“Ha ha, con mồi lớn tới cửa rồi.”
Ả ta chỉ cảm nhận được khí tức của Bỉ Ngạn, với sự tự tin vào thực lực của mình, ả ta chẳng sợ chuyện chém giết với đối phương một trận, lùi lại một vạn bước, cho dù không thể đánh bại kẻ đó cũng vẫn có thể hoàn toàn rút lui.
“Thật là một nữ nhân độc ác!”
Trước khi Tai họa đen tối cảm nhận được bọn họ, Bạch Đông Lâm đã sớm phong tỏa khí tức của Tai họa đen tối, hắn ở dưới tấm màn ánh sáng siêu thoát, ngay cả người siêu thoát cũng không nhìn ra được, chứ đừng nói chi đến Bỉ Ngạn.
“ Giết——”
Nét mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, phần lớn trong số những sinh linh bị xiên trên gai nhọn như thể thịt nướng đó đều là cường giả Nhân tộc, lại nhìn về phía dãy núi thi thể chất đống đằng kia, có thể tưởng tượng được tiện nhân này này đã giết hại bao nhiêu Nhân tộc.
Chẳng hề nao núng, cũng không cho Trác Vân cơ hội ra tay, hắn bước tới trước thần tọa, gần như mặt đối mặt với ả ta.
“Ngươi, ngươi...”
Tai họa đen tối sợ hãi tột độ, đồng tử co rụt lại, rõ ràng Bỉ Ngạn Nhân tộc bị cảm nhận của ả ta khóa chặt còn ở rất xa, vậy người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ả ta đây là ai? Vì sao ả ta không thể nhìn thấu chiều sâu của đối phương chứ.
“Đồ đê tiện, từng nghe qua câu ‘sĩ khả sát bất khả nhục’ bao giờ chưa? Thân là Bỉ Ngạn, nhưng lại có thú vui ngược đãi kẻ yếu......”
“Chậc, thôi bỏ đi, Tai họa đen tối chính là như vậy, ta nói những lời này với ngươi làm quái gì.”
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, trong cơn tức giận, suýt nữa đã quên mất Tai họa đen tối vốn là trời sinh đã tàn ác, có thể bình thường mới là chuyện lạ, chỉ có thể càng ngày càng không có giới hạn mới đúng.
“Chết đi!”
“Hừ! Ngạo mạn, cùng là Bỉ Ngạn, ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta chắc?”
Hai mắt nữ tử Tai họa đen tối khẽ nheo lại, làm lộ ra tia sáng nguy hiểm, nhưng ả ta lập tức bình tĩnh trở lại, tuy rằng Nhân tộc trước mặt này rất quái dị, có điều bất kể đối phương như thế nào đi nữa thì tóm lại cũng không thể là người siêu thoát, đúng không? Nếu thực sự chết dưới tay người siêu thoát, ả ta cũng đành chịu.
“Ngu muội vô tri.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, tay to chậm rãi ấn xuống, một luồng sức mạnh to lớn hội tụ trong lòng bàn tay, xuyên qua thời không, cứng rắn vỗ mạnh xuống từ phía đầu nguồn tin tức.
Số lượng Bỉ Ngạn chết trong tay hắn đã vượt quá hàng ngàn rồi.
Từng giờ từng khắc, thực lực của hắn đều đang vững bước tiến về phía trước, hiện tại đã mạnh mẽ đến cảnh giới mà ngay cả Bỉ Ngạn cũng không thể tưởng tượng được.
“Không——”
Nữ tử Tai họa đen tối cảm nhận được một luồng sức mạnh trấn áp đến từ đầu nguồn tin tức, không khỏi trợn trừng hai mắt, khuôn mặt vô cùng quyến rũ giờ đây trở nên bóp méo biến dạng.
Không thể chống trả, chẳng thể trốn thoát.
Dấu vết tồn tại trên tin tức đã bị đánh tan thành Hư Vô.
Bùm!!
Thân thể uyển chuyển nổ tan tành, như pháo hoa rực rỡ nhất, các phân tử Vĩnh Hằng vô biên vô tận vỡ vụn rồi sụp đổ, hệt như sao băng xẹt ngang bầu trời.
Vù rào rào——
Cơn gió thoảng qua chia đôi biển xanh bao la thành hai nửa, đáy biển cứng rắn hơn cả tiên kim vỡ ra vô số khe rãnh.
Xì xào!
“Hay! Quá mạnh——”
Tất cả những sinh linh mắc kẹt trên gai nhọn và phải chịu đựng tra tấn đều ngạc nhiên đến quên đi nỗi đau, quên luôn cả những tiếng gào thét, sâu trong con ngươi của họ phản chiếu lại màn pháo hoa rực rỡ đang chậm rãi nở rộ trên bầu trời.
Tiện nhân kia thế nhưng thực sự là Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn đấy!
Cứ như vậy mà bị vỗ chết ngắc ư!?
“Các người đã được tự do!”
Bạch Đông Lâm đứng trên thần tọa nguy nga, lướt qua lục địa đen kịt bằng ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh như thường, cứ như thể việc chém giết một vị Vô Thượng Bỉ Ngạn chỉ là một chuyện nhỏ nhặt tầm thường, khí thế như vậy khiến cho nhóm sinh linh vốn đã chấn động kịch liệt lại rơi vào tình trạng trì trệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận