Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 271: Tiểu nhân nhi bằng bạch ngọc

Sơn cốc này rất lớn, hơn năm mươi nghìn người tiến vào cũng không có vẻ chen chúc. Quả nhiên như Trương Thiện Nhẫn đã nói, vừa đi chưa được bao lâu bọn họ đã nhìn thấy một cái cửa hang khổng lồ ở sâu trong sơn cốc, đen nhánh sâu hun hút, nghiêng nghiêng dẫn vào vực sâu trong lòng đất. “Đúng vậy! Ta đã cảm nhận được khí tức của hung thú! Còn có mùi vị của Yếm mạch! Ôi, mùi hương thật tuyệt vời!”
“Ha ha ha, quả nhiên lời nói của Trương thành chủ là sự thật!”
Chỉ đến lúc này, mười mấy vị thủ lĩnh kia mới cảm thấy nhẹ nhõm, Trương Thiện Nhẫn cũng không trêu đùa bọn họ.
“Đã vậy thì, mời các vị!”
Trương Thiện Nhẫn đưa tay ra hiệu, nhưng thủ lĩnh của mười mấy thế lực cũng không thèm quan tâm, nếu đám thuộc hạ này chết thì chiêu mộ lại là được, bên trong thành còn rất nhiều người không có việc gì, cho bọn họ ăn một miếng, chạy còn nhanh hơn cả chó nữa!
Ngược lại, bọn họ âm thầm khinh bỉ Trương Thiện Nhẫn vì giả vờ ra vẻ thương cảm với thuộc hạ của mình, đều là những tên tội phạm cực kỳ hung ác trong Hắc Ngục, ai mà chẳng biết ai, giả vờ giả vịt làm cái gì chứ.
Ra lệnh một tiếng, bọn họ cùng với bốn mươi nghìn thuộc hạ đi vào trong hang động. Mặc dù cảm thấy phe mình người đông thế mạnh. Nhưng những kẻ này cũng không dám quá chủ quan, lần lượt lấy vũ khí ra, lúc này không cần phải cân nhắc tới chuyện tiết kiệm năng lượng, có mạch khoáng Yêm thạch đương nhiên có thể bổ sung lại sau.
Bạch Đông Lâm đứng bên cạnh Trương Thiện Nhẫn, nhìn những binh sĩ nối đuôi nhau tiến vào trước mặt mình, chậm rãi hỏi:
“Trương Thiện Nhẫn, nói cho ta biết, bước quan trọng nhất trong kế hoạch của ngươi, làm thế nào để bắt sống bốn mươi nghìn người này?”
Với thực lực của hắn, cộng thêm Bất Tử Bất Diệt, nếu những người này đối đầu không chạy trốn, hắn có thể mất một chút thời gian giết chết bọn họ, nhưng muốn bắt sống toàn bộ thì không thể, dù sao đây cũng không phải là bốn mươi nghìn con lợn, mà là tu sĩ Thần Thông Pháp Tướng Cảnh!
Lúc này, Trương Thiện Nhẫn cũng không còn thừa nước đục thả câu nữa, một vẻ giảo hoạt lóe lên trong mắt hắn ta, thấp giọng cười nói:
“Ha ha, chủ nhân, quả thật có một mạch khoáng Yêm thạch khổng lồ sâu trong hang động này, nhưng đó là hàng trăm năm trước.”
“Hàng trăm năm trước, thuộc hạ tình cờ tìm được nơi này. Vốn tưởng rằng mình đã phát tài, nhưng không ngờ lại gặp phải một chuyện quái dị đáng sợ ở sâu trong hang, thậm chí còn không nhìn thấy mặt nó. Sự quái dị ngay lập tức trói buộc linh hồn của thuộc hạ. Nếu không tiêu hao một bảo vật cứu mạng, thì thuộc hạ đã chết từ lâu rồi.”
“Hiện tại đã mấy trăm năm trôi qua, thứ quái dị này đã cắn nuốt toàn bộ năng lượng của mạch khoáng Yêm thạch, thực lực của nó có lẽ sẽ…”
“Chúng ta chỉ cần núp phía sau không tiến vào phạm vi tấn công của thứ quái dị. Khi linh hồn của bọn họ bị trói buộc, chúng ta có thể phong ấn từ phía sau và đưa đưa bọn họ đi. Ban đầu thuộc hạ không thể nắm chắc sẽ mang đi được hết, nhưng bây giờ đã có chủ nhân ở đây, nhất định có thể một mẻ hốt gọn bọn họ!”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thằng cha già Trương Thiện Nhẫn này đúng là một nhân tài!
Thế nhưng tâm trí của hắn lúc này không ở trên những người này, thứ quái dị bên trong khơi dậy trí tò mò của hắn, công kích quỷ dị có thể trói buộc linh hồn con người.
Ngược lại, hắn muốn thử nhìn xem, thứ quái dị này có thể trói buộc được hắn hay không.
Tí tách!
Ở sâu trong lòng đất yên tĩnh, cách xa ánh nắng gay gắt như muốn nướng chín da thịt của mặt trời trên cao thật ra lại có được tí hơi nước, từng giọt từng giọt nước nhỏ xuống theo vách đá tạo thành những tiếng vang thanh thuý.
Bên trong lớp nham thạch siêu dày có một mạch khoáng đen nhánh lan ra bốn phương tám hướng. Đây chính là thứ được người ta gọi là Yếm Thạch, nó có màu đen tuyền lại còn tản ra mùi hôi thối nồng đậm đến phát khiếp.
Nhưng bên trong thứ quái đản có mùi thối cứ như một cái xác bị ngâm trong hố phân cả vạn năm này lại ẩn chứa năng lượng, trở thành thứ đắt hàng mà đám người ở Hắc Ngục chạy theo như vịt.
Ở chính giữa mạch khoáng rất lớn này có một con rối bằng bạch ngọc cao tầm một thước (0,33m) đang ngồi xếp bằng. Thân thể nó ú nu, ngũ quan xinh xắn. Cái miệng nhỏ liên tục phun ra nuốt vào năng lượng bên trong khoáng thạch cứ như người sống.
Thời điểm hơn bốn mươi nghìn người khí thế rào rạt tiến vào sâu trong hang động, con rối bạch ngọc nhướng mày mở to hai mắt. Trong hốc mắt bằng bạch ngọc là viên thuỷ tinh tựa như kim cương máu trong suốt sáng long lanh.
Con rối bạch ngọc bĩu môi, nổi giận đùng đùng đứng dậy. Bàn chân nhỏ trần trụi vừa sải bước thì đã dung nhập vào trong mạch khoáng Yếm Thạch đen nhánh.
“Đại nhân! Ngài có ngửi thấy không ạ? Dựa vào mùi nồng nặc như thế này, thuộc hạ có thể chắc chắn là mỏ Yếm Thạch này có diện tích không nhỏ đâu!
“Chúng ta giàu to rồi đại nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận