Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 362: Ta nói đúng không

Những ngón tay to lớn vo tròn khối cầu, từng sợi dây xích pháp tắc màu đen phóng ra từ ngón tay rồi quấn quanh khối cầu, ánh sáng lấp lóe, khối cầu nhanh chóng thu nhỏ lại. Đây là một kỹ thuật mà Bạch Đông Lâm lĩnh ngộ được từ thần thông Thôn Thiên Phệ Địa, có thể thu nhỏ bất kỳ vật thể nào.
Bàn tay xương cốt kia cũng đồng thời co lại, Bạch Đông Lâm cầm lấy viên cầu đưa tới trước mặt cẩn thận quan sát Viêm Linh Địa Mạch bên trong.
Cảm nhận được năng lượng kinh khủng ẩn chứa trong Nhân uân tử khí, hắn hài lòng gật đầu, không uổng công kiên nhẫn chờ đợi lâu như vậy.
Mặc dù Viêm Linh Địa Mạch đã bị hắn giam lại, nhưng vẫn không an toàn, nếu nó tuyệt vọng không muốn sống nữa rồi tự nổ Nhân uân tử khí trong cơ thể thì toi.
Tuy rằng nổ hắn cũng không chết được, nhưng mà Viêm Linh Địa Mạch tự bạo thì năng lượng sẽ không còn, há chẳng phải uổng công.
“Khà khà, hai tên nhỏ này giao cho ta xử!”
Thần hồn Chí ác cười nhẹ, hai sợi tơ linh hồn màu đen bắn ra từ giữa hai lông mày của Bạch Đông Lâm vọt vào trong viên cầu rồi nhập vào trong cơ thể của hai Viêm Linh Địa Mạch.
Bằng mắt thường có thể thấy được một đường vân màu đen không ngừng lan tràn trong cơ thể Viêm Linh Địa Mạch, sau một lúc bọn chúng không còn giãy dụa nữa, ký tự trên viên cầu không di chuyển nữa, tất thảy yên tĩnh.
“Kẻ thao túng linh hồn” ra tay, chỉ trong nháy mắt đã khống chế được linh thức của Viêm Linh Địa Mạch.
Bởi vì Nhân uân tử khí trong cơ thể nó cần phải có linh thức duy trì nên không thể xóa bỏ mà chỉ có thể khống chế.
Khối cầu mở ra, Bạch Đông Lâm há miệng ra, một hố đen hình thành bên trong nuốt chửng hai “tên” Viêm Linh Địa Mạch.
Hố đen chập chờn một lúc rồi dần ổn định, năng lượng của Viêm Linh Địa Mạch thật quá to lớn, đã đạt tới cực hạn mà Thôn Thiên Phệ Địa có thể chứa.
Thần thông này có cấp bậc rất cao, dùng để thôn tính đại pháp tắc ở cấp bậc tuyệt thế, Bạch Đông Lâm không có hạt giống pháp tắc nên tiến triển rất chậm, muốn hòa vào ánh sáng Bản Nguyên để hóa thành bản mệnh thần thông còn rất lâu.
Cho nên tạm thời chỉ có thể dùng huyết nguyên để thi triển, sức mạnh cũng có hạn, hai Viêm Linh Địa Mạch bị thôn tính vào trong, thật ra cũng chỉ là bảo lưu bên trong không gian của hố đen.
Tiêu hóa nó chỉ có thể từ từ làm, bởi vì tiêu hóa quá nhiều một lúc, năng lượng phun ra quá lớn, Bạch Đông Lâm cũng không thể hấp thụ hết, sẽ gây ra lãng phí rất lớn, chỉ nên hấp thu ở mức vừa phải.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Bạch Đông Lâm giơ viên cầu pháp tắc lên, suy nghĩ lóe lên, từng mảnh nguyên liệu được lấy ra hòa nhập vào trong viên cầu, bắt đầu sửa chữa trận pháp.
Điều quan trọng nhất để bắt được Viêm Linh Địa Mạch chính là dụ nó vào trong, giam cầm nó lại, cắt đứt mọi pháp tắc để nó không còn đường lui.
Cũng may là thế giới này quá hoang tàn nên Viêm Linh Địa Mạch mới không kiềm chế được khao khát, bằng không chỉ dựa vào một khối tinh thể xích hỏa còn lâu mới dụ được bọn xảo quyệt này.
Trình độ trận pháp của Bạch Đông Lâm cực cao, mà lại vô cùng điêu luyện, chỉ qua một chút thời gian, toàn bộ trận pháp đã sửa chữa xong.
Hắn nhìn về phía tinh thể xích hỏa, lắc đầu bỏ đi, cùng một mồi không thể dùng hai lần, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
Sau đó, hắn lấy ra một viên “Muội không Viêm thạch” từ chiếc vòng tay, đây cũng là vật liệu thuộc tính hỏa chất lượng hàng đầu, và nó cũng là một trong những thức ăn yêu thích của Viêm Linh Địa Mạch.
Bóng người di chuyển, hòa vào pháp tắc hỏa nhanh chóng rời khỏi nơi này, câu ở đây đã không còn cá nữa.
Bạch Đông Lâm tìm được một nơi ưng ý rồi ném ra Muội không Viêm thạch, bố trí trận pháp sau đó ẩn nấp đi, lại tiếp tục “câu cá”.
Cơ hội hiếm có như vậy, chỉ thu hoạch được hai Viêm Linh Địa Mạch không đủ thỏa mãn hắn, trước khi rời khỏi thế giới hoang tàn, hắn muốn bắt được nhiều nhất có thể.
Hắn rất cần các loại tài nguyên và năng lượng tu luyện, ước chừng cũng không có tu sĩ nào có thể tiêu hao nhiều như hắn, hắn có vô hạn linh khiếu còn đang chờ cung cấp đây.
Đảo ngược thương tổn cũng cần tiêu tiền ghê gớm, tuy vất vả nhưng thực lực tăng lên cũng rất nhanh, Bạch Đông Lâm cam nguyện chi ra.
Cắt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, hắn tiếp tục đắm mình trong tu luyện.
Dưới bầu trời mục nát của thế giới hoang tàn.
Tại bình nguyên tối sẫm mênh mông vô bờ, nơi từng là chiến trường của một trận chiến từ vô số năm về trước.
Hai bóng người, một đỏ một đen chậm rãi tản bộ trên nền đất đen như mực, thỉnh thoảng dừng chân lại trầm ngâm cảm nhận điều gì đó.
Thật lâu sau, Dạ Minh ôm tay, sốt ruột nói:
“Huyết Thần Tử, thế nào rồi? Ta nói đúng không?”
“Chúng ta đã tìm từng tấc đất ở chỗ này rồi, ngay cả bóng dáng của truyền thừa binh trận cũng không thấy, ta nghi ngờ dấu ấn trong thiên địa có lẽ đã bị hao mòn hết rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận