Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 448: Trái tim nhỏ còn đang đập loạn

Bạch Đông Lâm búng nhẹ ngón tay, đương nhiên hắn biết được lý do tại sao đối phương không giết hắn, không phải vì sợ thân phận Cực Đạo thánh tông. Tuy nói Cực Đạo thánh tông rất bao che cho hắn, nhưng chỉ cần giấu không cho ai biết là được rồi. Bây giờ ở đây nhiều yêu ma quỷ quái như vậy, người chết không phải là chuyện rất bình thường sao?
Sở dĩ bọn hắn không giết Bạch Đông Lâm là vì hạt giống pháp tắc Duy Độ đang ở trong vòng tay Cực Đạo của hắn mà thôi.
Hiện tại không gian bị giam cầm, không thể sử dụng pháp bảo trữ vật. Dù bọn hắn có giết Bạch Đông Lâm thì cũng không thể phá vỡ không gian trữ vật trong vòng tay Cực Đạo, hơn nữa vòng tay Cực Đạo này còn có một đặc tính.
Chỉ cần ở Càn Nguyên Giới, sau một khắc đồng hồ vòng tay sẽ trở thành vật vô chủ rồi bị mẫu thể của vòng tay ở sâu bên trong Cực Đạo thánh tông cảm ứng được, dù là khoảng cách bao xa cũng thu về.
Những người trong giới tu luyện đều biết tin tức này nên mấy loại chuyện như giết người đoạt bảo rất ít khi xuất hiện trên người đệ tử Cực Đạo thánh tông.
“Ha ha ha, thật trùng hợp, đây không phải La công tử đứng thứ hai ở đấu trường Địa cấp tại đại hội Đan Đạo sao!”
“Đáng tiếc, tại hạ không thể chạy trốn với các ngươi được! Ta phải đến khu vực hạch tâm để săn giết yêu ma, không thể phụng bồi!”
Bạch Đông Lâm cố ý nhấn mạnh hai từ “chạy trốn”, sau đó khẽ nhích tay xê dịch, ra vẻ như đang chuẩn bị rời đi.
“Hừ!”
La Sa sầm mặt lại, miệng lưỡi của Bạch Đông Lâm vẫn lợi hại như vậy, nhưng hình như não của hắn có vấn đề, có vị tu sĩ Quy Nhất Cảnh là Vu Quảng Lăng ở đây, hắn nghĩ mình có thể chạy thoát được sao?
Vu Quảng Lăng giơ ngón tay lên, một cỗ năng lượng mãnh liệt ngưng tụ bắn ra, dung hợp nhiều loại pháp tắc cấm chế, hóa thành xiềng xích với phù văn óng ánh quang mang lấp lánh, tựa như cuồng xà loạn vũ xuyên qua hư không, lập tức cuốn lấy Bạch Đông Lâm.
Bị lực lượng cường đại giam cầm, toàn bộ Linh Khiếu, Thần Hải và nhục thân của Bạch Đông Lâm đều bị phong ấn, đứng yên không nhúc nhích.
Từ đầu đến cuối, Vu Quảng Lăng không nói lời nào, vẻ mặt lãnh đạm. Lão ta thấy, chỉ cần không có đại năng Quy Nhất Cảnh xen vào thì việc đối phó với tu sĩ Thần Thông Cảnh nhỏ nhoi như Bạch Đông Lâm cũng không tốn nhiều công sức.
“Lão đầu, ngươi tưởng ăn được ta chắc?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên quang mang, Linh Khiếu trong cơ thể bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt, một luồng năng lượng cuộn trào dữ dội giống như sẽ nổ tung trong khoảnh khắc tiếp theo.
Vẻ mặt của Vu Quảng Lăng thay đổi, ngón tay bấm pháp quyết, phù văn xiềng xích giam cầm Bạch đông Lâm tỏa ra ánh sáng tứ phía, nhưng dù đã dùng hết biện pháp, Vu Quảng Lăng vẫn không thể ngăn được nguồn năng lượng mãnh liệt trong cơ thể hắn.
“Dừng tay!”
Vu Quảng Lăng hừ lạnh, giơ tay lên giải trừ xiềng xích đang giam cầm Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười, hắn tinh thông ba mươi tám ngàn phương thức tự sát, chỉ giam cầm thôi thì làm gì được hắn?
Sau khi cử động cổ tay một chút, năng lượng dao động trong cơ thể chậm rãi lắng xuống, chấm dứt Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp.
“Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao?”
Sắc mặt Vu Quảng Lăng có chút khó coi, cảm giác của lão ta rất rõ ràng, vừa nãy Bạch Đông Lâm không hù dọa lão ta, nếu lão ta chậm một bước nữa thì tiểu tử này sẽ tự bạo thật.
Lúc này La Sa mới nhìn ra vấn đề, sắc mặt thay đổi kịch liệt, không nghĩ tính cách của tên Bạch Đông Lâm này quyết liệt như thế
Loại người như hắn đúng là bị bệnh tâm thần mà, tuy pháp tắc Duy Độ rất tốt nhưng chết rồi thì lấy bảo vật cũng có tác dụng gì?
Tiếp tục giằng co như vậy không phải là biện pháp, hiện giờ Bạch Đông Lâm quả đúng là một con nhím, muốn giết cũng không giết được, vừa bị bắt đã muốn tự bạo. Ngay cả Vu Quảng Lăng cũng cảm thấy đau đầu.
Dù sao lão ta cũng mới đột phá Quy Nhất Cảnh không lâu, nhục thân và Pháp Tướng còn chưa dung hợp và thống nhất, cũng chưa thi triển được mấy thủ đoạn kỳ dị của đại năng, cái tu sĩ Thần Thông Cảnh nho nhỏ này thật sự làm khó lão ta.
“Bạch huynh, cần gì phải vậy? Giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, ngươi đưa hạt giống cho ta, ta bảo đảm tính mạng cho ngươi.”
La Sa suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể cúi đầu trước, bây giờ không phải là lúc tự cao tự đại.
“Ồ, vậy tại hạ còn phải cảm ơn La công tử vì đã không giết ta?”
“Vừa nãy các ngươi dọa ta sợ, bây giờ trái tim nhỏ còn đang đập loạn xạ. Như vậy đi! La Sa, ngươi qua đây để ta đánh vài quyền cho hả giận, ta sẽ đi theo ngươi.” Bạch Đông Lâm cười nói.
Trong mắt La Sa đầy vẻ tức giận, hắn ta là khí tu, cứng rắn đối kháng với thể tu, còn không bị đánh chết sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận