Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 789: Truyền thuyết về người khổng lồ

Trên mái tóc dài màu đỏ rực bay bay là vô số thần viêm rực rỡ quấn quanh. Gương mặt xinh đẹp như thần vật được tạo hóa ưu ái lại được khảm thêm một đôi mắt màu lam đậm lạnh như băng, tử ý tràn đầy. “Đúng vậy, ta cần ngươi giúp đỡ.”
“Ồ?”
Tư trưởng thứ bảy nhướng mày, mặc dù các tư của bọn họ sắp xếp theo số nhưng không có sự phân chia địa vị. Tất cả đều ngang nhau, chỉ có trọng điểm của các tư mới khác nhau.
Ví dụ như tư trưởng thứ hai trước mặt là người có nhiệm vụ chủ yếu là giao chiến với các chủng tộc ngoại lai, sức chiến đấu còn mạnh hơn tư thứ bảy của hắn ta rất nhiều.
Nhưng bây giờ lại đến tìm đến hắn ta, chắc là gặp phải rắc rối.
“Thứ hai, chẳng phải bây giờ ngươi nên làm chuyện kia sao? Khúc dạo đầu của “kế hoạch hoàng hôn”. Ha ha, không ngờ ngươi cũng sẽ gặp phiền phức đấy?”
Tư trưởng thứ bảy lắc đầu cười khẽ, hắn ta không tin tư trưởng thứ hai mạnh mẽ sẽ gặp phải khó khăn không thể giải quyết.
Khúc dạo đầu của hoàng hôn chính là bước khởi đầu của “Kế hoạch Chư Thần Hoàng Hôn” của Nhân tộc, hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt nhất, không ít chiến trường đã rơi vào vũng lầy tàn sát.
Mỗi giây mỗi phút, hàng nghìn tỷ sinh mạng của hai bên ngã xuống.
Duy Nhất Chân Giới bao la vô tận, cho dù là chiến tranh cục bộ, phạm vi và thời gian đều vô cùng dài.
Nếu muốn Chư Thần Hoàng Hôn trở thành sự kiện lớn được ghi lại trong sử sách thì cần chuẩn bị rất nhiều. Việc tiến hành cũng phải hết sức thận trọng, chậm rãi. Từ lúc quyết định kế hoạch đến lúc bắt đầu mất hơn một trăm triệu năm.
Bây giờ đã đến giai đoạn quan trọng của kế hoạch, dị tộc vô tình bị kéo vào vũng lầy chiến tranh, hai bên bắt đầu chiến hỏa thực sự.
E là không cần đến một nghìn năm, Chư Thần Hoàng Hôn đã có thể bắt đầu.
“Đừng nói nhảm nữa, ta biết ngươi đang rảnh rỗi, đến vũ trụ Biên Hoang giúp ta!”
Hai tư trưởng thứ hai lóe lên tia lạnh lẽo, không đợi tư trưởng thứ bảy đồng ý đã tự cắt đứt liên lạc.
“Ha ha, quả nhiên là thứ hai, vẫn cao lãnh như vậy.”
Tư trưởng thứ bảy bất lực lắc đầu, lập tức truyền lệnh, tốc độ của chiến hạm tăng vọt, hắn phải trở về Chiến Tranh ti trước đã.
Muốn ra chiến trường, đám thuộc hạ này chưa đủ.

Giới Loạn Cổ Ký: ghi chép những gì nghe được về thế giới Chư Thần:
“Nghe nói, thời Giới Loạn thứ sáu xa xôi, trong những năm tháng đỉnh cao rực rỡ nhất, vì để can thiệp mạnh mẽ vào hướng phát triển của nền văn minh, nên Nhân tộc đã gieo nhân ác.
Các tu sĩ Nhân tộc đã phải nếm trải quả ác do thiếu hụt nhân tài, cường giả không ra mạnh, kẻ đã yếu thì càng yếu hơn, Dị tộc lợi dụng cơ hội này mà vùng lên, đồng loạt tấn công trên khắp các mặt trận, Nhân tộc liên tục bại trận, rút lui, một lần mất đi 30% lãnh thổ Chân Giới.
Dị tộc đi đến đâu, sinh linh đồ thán*, người chết như ngả rạ.
(*) đời sống của người nơi đó khốn khổ.
Giữa lúc Nhân tộc đang nguy cấp, Thể tu trỗi dậy, hệ thống Thể tu nạp nguồn sức mạnh to lớn vào cơ thể, ít phụ thuộc vào trời đất hơn Khí Tu rất nhiều, do đó, dựa vào đặc tính này, Thể tu đã từ bỏ chiến trường trực diện, thâm nhập sau lưng kẻ thù, chặt đứt lực lượng tiếp tế dồi dào của chúng, dưới sự đàn áp vô cùng tinh vi của thế giới Dị tộc.
Hậu quả là, khi Dị tộc kịp phản ứng thì đại quân đã rút lui, kết hợp với Khí tu thế giới bản thổ tạo thành thế gọng kìm, vô số kẻ Thể tu hùng mạnh nhất tề xông lên, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, mặc dù Nhân tộc có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng huyết thống Thể tu cũng hầu như đã thương vong gần hết.
Từ đó về sau, Thể tu suy tàn, cho đến ngày nay mới từ từ khôi phục.
Nhưng những điều này không phải trọng điểm, cuộc chiến của Giới Loạn vô cùng bi tráng, những câu chuyện trong đó có kể hơn một vạn năm cũng không hết, lúc này muốn kể đến chỉ là một cảnh trong trận chiến này, đây là một chuyện kỳ lạ xảy ra ở thế giới Chư Thần.
Thì ra, Dị giới cũng không chỉ toàn ác ma.
Về thế giới Chư Thần, truyền thuyết của tộc người khổng lồ Thái Thản…”
Rào rào rào——
Đùng đoàng! Răng rắc!
Mưa tuôn xối xả, sóng biển cuộn trào, sấm sét ầm ầm gầm gừ giữa những tầng mây, thỉnh thoảng lại đánh vài tia sáng xuống mặt biển đen ngòm.
Cót két cọt kẹt!
Tu sĩ Cảnh Húc cuộn mình trong khoang tàu, trong tay cầm một cuốn sách cổ, hai mắt phát sáng, nghiền ngẫm từng chữ một, dòng suy nghĩ như trôi về thời Giới Loạn, hóa thân thành một Thể tu mạnh mẽ, anh dũng giết địch cùng với những người khổng lồ Thái Thản cao hơn cả trời.
Cảnh Húc hết sức chuyên chú, đến mức hoàn toàn lãng quên thời gian, quên đi tiếng gầm thét của biển cả, tiếng rít gào của gió bão, dù cho thân tàu đang gần như bị xé toạc mà cất tiếng khóc than, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Hắn chìm đắm trong sách cổ, nhiệt huyết dâng trào, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Lục địa của người khổng lồ, nhất định có tồn tại, tộc người Thái Thản, đã bị những cường giả của Nhân tộc từ thế giới Chư thần tới cướp đoạt lục địa, nên những người khổng lồ Thái Thản đó đã sinh sống trên lục địa này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận