Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 840: Không thể vì ngươi mà quay đầu

“Này! Ngươi làm nhiều thứ như vậy, nhất định phải có chuyện muốn giúp ta đúng không? Ngươi không thể để cho tiện nhân này trốn thoát, nếu không, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi!” Bạch Đông Lâm nhún vai, thờ ơ nói: “Tùy ngươi, ta không phải nói rồi sao? Ta không hề quen nữ nhân này.”
Đùa gì vậy? Khóc lóc om sòm để hắn rủ lòng thương hại à? Cũng quá xem thường ý chí sắt đá của hắn rồi đấy, với cả kỹ năng diễn xuất của Khanh Ngọc Thanh này cũng hơi tệ, khóc cũng không ra khóc.
Vậy nên, Bạch Đông Lâm không thể vì nàng ta mà quay đầu.
Vẻ mặt Khanh Ngọc Thanh thay đổi, nàng ta buộc phải sử dụng chút pháp lực còn sót lại, hóa thành độn quang muốn trốn thoát.
“Hì hì, tiện nhân, trở lại với ta nào!”
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Khanh Ngọc Thanh, Độc Nha Miểu Miểu vui vẻ nở nụ cười duyên dáng, đưa tay vẽ ra một đạo cửu sắc thần quang, nháy mắt đã bao vây lấy Khanh Ngọc Thanh.
Thần quang bị đảo ngược, Khanh Ngọc Thanh rơi vào bên trong một chiếc bình gốm do Độc Nha Miểu Miểu mở ra, tiếng kêu thảm thiết của Khanh Ngọc Thanh vọng ra từ trong chiếc bình tối đen như mực.
“Hừ! Rơi vào trong tay bổn tiểu thư, xem ta bào chế ngươi thế nào!”
Trên mặt Độc Nha Miểu Miểu tràn đầy sự vui mừng, nàng ta nhếch miệng cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt.
Khanh Ngọc Thanh rơi vào trong cái hũ này, giờ nơi đây chỉ có cô nam quả nữ.
“Này! Có chuyện gì thì nói nhanh lên, bổn tiểu thư còn có việc phải làm, các trưởng bối trong tộc của ta vẫn đang đợi ta về.”
Độc Nha Miêu Miêu cất kĩ cái hũ, quay người nói với Bạch Đông Lâm, nhấn mạnh bốn chứ “trưởng bối trong tộc”, cái ý cảnh cáo không nói cũng biết.
“Ừm, Độc Nha Miểu Miểu, đầu tiên ta không tên là “này”, ta tên là Bạch Đông Lâm, tiếp theo, nếu ngươi không làm vừa lòng ta thì các vị trưởng bối trong tộc cũng không bảo vệ nổi cái mạng nhỏ của ngươi đâu.”
“Hiểu rõ chưa?”
Mặc dù sắc mặt Bạch Đông Lâm rất ôn hòa nhưng lời nói như chém đinh chặt sắt, để Độc Nha Miểu Miểu không chút nghi ngờ rằng hắn có quyết tâm này.
“Bạch Đông Lâm sao? Đúng là như tên điên…”
Độc Nha Miểu Miểu nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu, như mà trong tình thế ép buộc nên trong lòng phải thỏa hiệp, vẻ mặt thất bại mà mở miệng nói:
“Được rồi, hình như giữa chúng ta cũng không có thù oán gì, ngươi nói cho ta biết mục đích của ngươi đi, nếu có thể giúp thì ta sẽ cố gắng.”
“Thất Tuyệt thảo!
Đồng tử Độc Nha Miêu Miêu co lại, sau đó lại cực kì tinh vi mà che lại, nàng ta nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc mở miệng nói:
“Thất Tuyệt thảo? Đó là thứ gì? Xin lỗi, chắc là để cho ngươi thất vọng rồi, cái thứ này thì từ trước tới giờ ta chưa từng nghe qua bao giờ…”
Thân mình Bạch Đông Lâm khẽ động, lập tức xuất hiện trước mặt Độc Nha Miểu Miểu, ánh mắt cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cửu sắc quanh quẩn, là cặp mắt xinh đẹp dị thường.
“Nữ nhân, ngươi nói dối.”
“Như là để trừng phạt ngươi, a, ngươi đã nghe tới đầu băng chưa?”
“Đầu băng là gì?”
Tròng mắt Độc Nha Miêu Miêu đảo quanh, còn chưa nghĩ ra “đầu băng” là cái gì, đã thấy Bạch Đông Lâm từ từ giơ tay lên, lập tức lạnh hết cả tim.
Không kịp phản ứng lại, Bạch Đông Lâm đưa ngón giữa ra, búng vào cái trán trắng muốt của nàng ta.
Tách!
Khủng bố nổ mạnh, xuyên qua trời xanh.
Thân thể Độc Nha Miểu Miểu cảm nhận được nguy cơ, một lần nữa thân mình hiện ra tia cửu sắc, không thể dừng lại bắn vào Lôi Xà Quang Tráo, nó đâm không giảm, nghiền nát hư không, để lại một vết nứt đen tối trên bầu trời.
Dư âm ảnh hưởng tỏa ra bốn phía mênh mông, bị vô số đám mây hút hết.
Oành đùng đùng!
Độc Nha Miểu Miểu rơi xuống đất, đụng vào một đỉnh núi cao chót vót, lê trên mặt đất tạo thành một con đường lớn, rồi mới từ từ dừng lại.
Bình bịch!
Người Độc Nha Miểu Miểu tan tác tê liệt ngã xuống từng ngọn núi đỉnh cao ngất, cửu sắc lân giáp giữa trán bị nghiền nát, sắc mặt trắng bệch hấp hối.
“Hộc hộc, chuyện này, tên kia…”
“Một chút nữa thôi là ta chết rồi.”
Ù ù!
Độc Nha Miểu Miểu cảm thấy đầu váng mắt hoa, bộ não dường như đang sôi trào lên, trong đầu ù ù dữ dội, thất khiếu chảy ra máu cửu sắc.
Cộc cộc!
Bạch Đông Lâm từ từ bước xuống hố sâu, đứng trước mặt Độc Nha Miểu Miểu, ánh mắt buông xuống, sắc mặt thờ ơ.
“Làm sao? Có thú vị không?”
“Ngươi vẫn còn một cơ hội nữa, nếu không làm ta hài lòng thì, ha ha, ta cũng không ngại chơi với ngươi thêm mấy lần nữa.”
Độc Nha Miêu Miêu thở hộc ra, mang theo mùi máu tươi nồng đậm, đưa tay lấy ra một lọ đan dược, bỏ tất vào trong miệng rồi nhai mạnh, ánh sáng lóe mạnh ra, khuôn mặt đầy máu không còn nữa, y phục cũng sạch sẽ như cũ, chẳng qua là hơi thở vẫn còn hổn hển như cũ.
“Không chơi không chơi nữa, coi như là ngươi lợi hại, bổn cô nương phục rồi.”
Trong lòng Độc Nha Miểu Miểu hiểu rõ, sức mạnh của Bạch Đông Lâm đã vượt qua tưởng tượng của nàng ta, không có lệnh bài hóa thân, căn bản là nàng ta không có cơ hội để phản kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận