Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 731: Giả lập nhân cách

Ánh mắt Bạch Đông Lâm chợt lóe, vừa rồi rõ ràng hắn cảm giác được thân thể của mình xuyên qua một tầng phòng ngự thật dày, cường độ cực cao, xâm nhập vào trong không gian thứ nguyên, chắc hẳn đó là đại trận hộ tông của Băng Tuyết Thánh Cung. Nữ tử nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Đông Lâm, trên khuôn mặt quanh quẩn thần quang nhu hòa, khiến người ta không thể nhìn thấy nhan sắc thật, trên một thân váy dài màu xanh thẫm bó eo lóng lánh tinh quang, vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một vòng tay, thân hình có vẻ cực kỳ nhỏ nhắn, còn thấp hơn một chút so với Lam Linh.
Tuy rằng nhìn như cực kỳ nhu nhược, nhưng trong lòng Bạch Đông Lâm cũng không dám có một chút sơ suất nào, rõ ràng nữ nhân này là một vị tu sĩ Đại Năng Quy Nhất cảnh, để tránh bị phát hiện ra điều khác thường, hắn đã chém tan hết toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình.
Bạch Đông Lâm nhắm mắt đi theo sau, tùy ý để nàng ta dắt mình đi về phía trước, dường như cảm giác được không khí càng nặng nề, Bạch Đông Lâm chớp chớp đôi mắt Tạp Tư Lan to tròn, vẻ mặt ngoan ngoãn, giọng điệu hồn nhiên nhỏ giọng hỏi:
“Tiền bối, vãn bối là Lam Linh của Phi Tuyết tông, xin hỏi ta nên xưng hô với ngài như thế nào?”
Thân ảnh nữ tử hơi dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Đông Lâm một cái, tựa như đang kinh ngạc, vậy mà lá gan của tiểu cô nương này cũng không nhỏ đâu, nhưng nhìn thấy đôi mắt to lấp lánh của Bạch Đông Lâm, khẽ lắc đầu nhẹ giọng nói:
“Bổn tọa Tố Hoàn, Đệ Cửu Thái thượng Trưởng lão của Băng Tuyết Thánh tông, à, ngươi cứ gọi bổn tọa là Tố Hoàn trưởng lão, hoặc là Đệ Cửu Thái thượng, đều được.”
Dứt lời, cũng không để ý tới Bạch Đông Lâm tâm tư đơn thuần, nắm tay Bạch Đông Lâm tiếp tục đi về phía trước.
“Ừm, Lam Linh bái kiến Tố Hoàn trưởng lão!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Đông Lâm ra vẻ nghiêm túc, gật gật đầu, giống như chỉ cần biết tên của đối phương thì hai người chính là người quen, cuối cùng miệng nói liên hồi không dừng lại được.
“Tố Hoàn trưởng lão, Băng Tuyết thánh cung nằm trên đầu núi Thần Sơn, sao lại không lạnh chút nào vậy? Vậy mà nó ấm áp như mùa xuân vậy đó! Ngọn núi này rất bằng phẳng, giống như bị chém đứt đỉnh núi…”
“Không phải nói Băng Tuyết Thần Sơn có Băng Tuyết thần điện sao? Tại sao ta không nhìn thấy nó!”
“Tố Hoàn trưởng lão, làn da của ngươi thật đẹp nha, tay thật mềm thật ấm áp…”
“Tố Hoàn trưởng lão, ngươi dùng nước hoa gì vậy? Ngửi thật thơm!”
“...”
Bạch Đông Lâm, hoặc là nói là nhân cách mô phỏng của Lam Linh, như một cái máy thu thanh, một khi mở ra thì hoàn toàn không để ý tới thân phận cường giả Đại Năng của đối phương, một đường đi tới ríu rít nói chuyện không ngừng, cho dù là Tố Hoàn căn bản không để ý tới nàng, thì nàng vẫn nói không ngừng như cũ.
Tuy rằng ý thức bản ngã của Bạch Đông Lâm vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không mạnh mẽ can thiệp, chỉ có thể để nó tùy ý phát huy.
Ngụy trang là gì?! Diễn xuất là gì?!
Lúc này Bạch Đông Lâm đã lâm vào cảnh giới Vô Ngã, quên đi bản ngã vốn có, hiện tại hắn chính là Lam Linh!
“Đến rồi!”
Rốt cục Tố Hoàn trưởng lão cũng mở miệng lần thứ hai, giọng điệu còn nặng hơn so với lúc trước một chút, hiển nhiên bảo bối Lam Linh tò mò mà ríu rít, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng ta chút nào.
Bạch Đông Lâm khép lại cái miệng nhỏ nhắn, liếc mắt nhìn lại, đã không nhìn thấy biên giới, phía trước là mặt hồ xanh thẳm bị sương mù bao phủ, mặt hồ không có một tia gợn sóng, giống như mặt gương lam bảo thạch.
“Vượt qua sương mù phía trước, chính là Băng Tuyết Thánh Cung.”
Tố Hoàn trưởng lão nói xong, lôi kéo Bạch Đông Lâm bước từng bước lên mặt hồ.
Tí tách!
Tựa như nhỏ xuống hai giọt nước, hai người bình ổn vững vàng giẫm lên mặt hồ màu lam, một tia gợn sóng chậm rãi nhộn nhạo ra từ dưới chân hai người mà lên.
Bạch Đông Lâm thấy vậy, tâm thần không khỏi ngưng tụ.
Nó đang đến! Nó đang đến!
Xem ra đây chính là khảo nghiệm tiến vào Cửa ải cuối cùng của Băng Tuyết Thánh Cung.
Dưới chân không ngừng lại, tầm mắt Bạch Đông Lâm rũ xuống, thấy được bóng mình phản chiếu rõ ràng trên mặt hồ dưới chân, không phải thân thể, mà là ảnh phản chiếu của Thần hồn!
Từng sợi nhỏ bé thâm nhập vào, thậm chí ngay cả chỗ sâu nhất của Thần hồn, từng điểm Chân Linh trong suốt, đều chiếu rọi trên mặt hồ Bảo Lam.
Bạch Đông Lâm điềm tĩnh tự nhiên, loại vật này chỉ cần là thế lực có chút nội tình đều có, giống như lúc trước hắn vừa mới tiến vào Cực Đạo Thánh Tông, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống từ trên bầu trời xuống kia.
Tuy rằng phương pháp của mỗi thế lực là khác nhau, nhưng mục đích đều giống nhau, chủ yếu là vì điều tra xem đệ tử có phải là ngoại tộc hay không, trong lòng có ác ý tồn tại hay không.
Thấu triệt trên người một tu sĩ có dính khí tức ngoại tộc hay không, thậm chí còn lợi hại hơn, trực tiếp nhìn trộm xem nó có liên hệ với ngoại tộc có nhân quả hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận