Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1388: Tuyệt đối phòng ngự

Nhẫn Vô Phong nghe tiếng nhiệt liệt hoan hô bên tai, không thể không thừa nhận, hắn ta chua xót, thực lực mạnh đến biến thái không nói, còn tiên khí bồng bềnh thật sự khiến loại tu sĩ bình thường như hắn ta sống không nổi.
"Độc Nhãn Quái, ngươi nhìn cái gì vậy!? Cho dù đại gia ta không chịu nổi nữa cũng không phải ngươi có thể cười nhạo! Đi chết đi..."
Ánh mắt Nhẫn Vô Phong lạnh lùng, đường vân đỏ tươi Ma Khải từ tứ chi kéo dài ra, hội tụ ở lồng ngực, đan xen quấn quanh thành một viên thủy tinh xích diễm có ánh sáng rực rỡ. Trải qua lần lượt chiến đấu vui vẻ đầm đìa, hắn ta đã thành công giải trừ phong ấn của Ma Khải, hơn nữa thành công nhận chủ, thực lực tăng lên đến trạng thái đỉnh phong.
"Chết!!"
Ầm ầm!
Một đen một đỏ, đao quang kiếm quang xẹt qua tinh không, nơi đi qua, nhật nguyệt tinh thần đều bị tiêu diệt.
Hư Không Tà Nhãn: "..."
Bệnh thần kinh này lấy đâu ra, còn điên cuồng hơn sinh linh Tà Thần Giới như nó, rõ ràng cái gì nó cũng không làm có được hay không, ánh mắt lớn có gì sai sao?
Ánh mắt Hư Không Tà Nhãn quả thật khổng lồ, một viên nhãn cầu trần trụi chính là bản thể, trên đó có vô số ruột thịt vặn vẹo quấn quanh, trơn nhẵn dính dính, cắm thật sâu vào trong hư không, hơi cắm vào thiên thể nhật nguyệt tinh thần hắc động bạch động, tà quang lưu chuyển, tất cả thiên thể đều bị cắn nuốt hầu như không còn.
Vù vù.
Đối mặt với trảm kích cuồng bạo của Nhẫn Vô Phong, Hư Không Tà Nhãn đương nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết, nhãn cầu khổng lồ lóng lánh rực rỡ ánh sáng, vượt qua tất cả đại nhật, nổ vang, một ánh sáng phân giải đường kính ngàn vạn dặm tràn ra từ nhãn cầu.
Nơi ánh sáng đi qua, tất cả mọi thứ hữu hình bên ngoài được phân hủy hoàn toàn, hạt cấu trúc bị phá hủy, sau đó bị nuốt chửng, ngược lại tăng cường sức mạnh của ánh sáng.
Đây là quy tắc vật chất và cắn nuốt, trên lý thuyết mà nói, khoảng cách phân giải ánh sáng phóng thích càng xa, dưới tình huống không có trở ngại, uy năng của nó có thể tăng lên vô hạn.
"Chút tài mọn mà thôi! Sơn - Tuyệt đối phòng ngự!”
Nhẫn Vô Phong cầm đao kiếm trong tay, đối mặt với ánh sáng che khuất bầu trời, không né không tránh, trực tiếp đụng tới.
Truyền thừa "Sơn" này, sinh linh khác nhau đều sẽ đạt được pháp môn thích hợp nhất sắp xếp hạt của mình, căn cứ vào đặc tính khác nhau của người khác nhau mà nhắm mục tiêu đề cao phòng ngự của nó.
Nhẫn Vô Phong lần đầu tiên kiến thức được truyền thừa mạnh mẽ như vậy, trong lòng sinh lòng kính sợ, đồng thời đã lấy một cái tên có sức đe dọa rất cao - Tuyệt đối phòng ngự!
Ngâm!
Đao ngâm kiếm rít, từng ánh sáng sắc bén tràn ra trong cơ thể Hư Không Tà Nhãn, nhãn cầu to bị xé rách, nát bấy, mỗi một hạt nhỏ nhất đều bị chém chết.
Hư Không Tà Nhãn chết đi, ánh sáng phân giải cũng tiêu tán, Nhẫn Vô Phong hiển lộ thân ảnh, hắn ta chính diện cứng rắn chống đỡ công kích, ngoại trừ da hơi đỏ lên, không còn một chút vết thương nào nữa.
“Ta rất mạnh!”
Keng! Đao kiếm trở về vỏ.
Trước kia tuy rằng công kích của hắn ta sắc bén nhưng phòng ngự lại rất bình thường, hiện tại thần thể hoàn thành lột xác, còn tập luyện "Sơn" bổ sung cho khuyết điểm này.
"A? Kỳ lạ, tại sao lại không có cột ánh sáng kỳ diệu?”
Trong mắt Nhẫn Vô Phong hiện lên nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn trời, sau mỗi một lần chiến đấu sẽ có rất nhiều cột sáng tới như dự kiến, lúc này đây lại không thấy bóng dáng.
Tuy rằng hắn ta không bị thương, nhưng một kích giết chết địch cũng tiêu hao rất nhiều thần lực, dựa theo kinh nghiệm phía trước, cột sáng sẽ buông xuống bổ sung cho hắn ta đến trạng thái hoàn mỹ mới đúng.
"Kỳ quái..."
Không chỉ Nhẫn Vô Phong, những thiên kiêu khác hoàn thành tỷ thí cũng không chờ được cột sáng đến chữa trị.
“Tiên đế ngự cửu thiên - Trọng cửu!”
Trích Tiên đứng ngạo nghễ trên bầu trời, pháp tướng tiên vực sau đầu kéo dài vô biên vô hạn, đế ảnh ngồi ngay ngắn trên Thần Tọa chậm rãi giơ tay lên, bắt tới phía Minh Hải Vô Biên.
Ngang… Lệ!!
Biển cả sôi trào, một cái bóng khổng lồ vỡ nước mà ra, thân hình vặn vẹo biến ảo trong nháy mắt hóa thành con chin to lớn rũ cánh vạn dặm.
Bắc Minh có cá tên là Côn, Côn lớn, một nồi hầm không xuống lại hóa thành chim, tên của nó là Bằng...
Đây là Côn Bằng, người ngủ say đến từ thời kỳ khai nguyên thứ năm, thân mang huyết mạch thần cấp của hai tộc Lân Giáp Phi Cầm, phương thức sinh ra và lai lịch đều vô cùng thần bí, bị Yêu Tộc toàn lực che dấu.
Nhân Tộc không thu thập được nhiều tin tức, chỉ biết Côn Bằng không thể gọi là một tộc quần, bởi vì từ xưa đến nay cũng chưa từng thấy qua hai con Côn Bằng đồng thời hiện thế.
Nói cách khác, Côn Bằng là duy nhất, chỉ sau khi chết, trời đất mới có thể thai nghén sinh ra một con Côn Bằng khác.
"Nhân Tộc! Chết!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận