Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 539: Không chết không thôi

Một tên thể tu đạt tới Thần thông cảnh, mà trong cơ thể lại có nhiều thần hồn mạnh mẽ như vậy, thật sự rất kỳ lạ. “Không phải thưa phụ thân, tên loài người này không liên quan gì đến Trấn Ma Thần điện, hắn cũng là người ở bên ngoài vào làm nhiệm vụ giống như ta.”
Già Lâu Kiệt bình thản nói, mặc dù Bạch Đông Lâm mạnh hơn rất nhiều so với hắn ta nhưng cũng không biết được thực lực mạnh bao nhiêu.
Đại bàng vương hơi cau mày, tên loài người kia có thể là đến từ bên ngoài, nhưng chắc chắn thần hồn trong cơ thể hắn không như vậy.
Từ năm tháng xa xưa không thể nào đếm được, Trấn Ma Thần điện đã đứng sừng sững ở Càn Nguyên giới, ai ai cũng biết quy tắc đầu tiên để tiến vào nơi này là bắt buộc không quá một ngàn tuổi. Cũng bao gồm tuổi của thần hồn, bởi vì trên thần hồn có lưu lại dấu vết của thời gian, nhờ đó mà xác định được tuổi tác.
Ba điểm sáng vừa rồi là thần hồn của tên nhãi kia cho phát nổ, uy lực sánh ngang với cảnh giới Thần nguyên Cửu trọng thiên, chắc chắn không thể nào nhỏ hơn một ngàn tuổi.
Chỉ có thể là thần hồn hắn thu nhặt được trong quá trình làm nhiệm vụ, nhưng người thì cũng đã chết, suy nghĩ nhiều làm gì.
“Kiệt, Trấn Ma Thần điện này rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận…”
Bùm!
Chưa kịp dứt lời, một vụ nổ kinh hoàng lại xảy ra, ba điểm sáng thần hồn được nén lại đến cực độ phát nổ ngay sát thân thể Đại bàng vương.
Bạch Đông Lâm đột nhiên hồi sinh đánh lén khiến lão ta không hề phòng bị, màn sáng bên ngoài thân thể chấn động dữ dội, hào quang cũng trở nên mờ nhạt.
“Lão già, đừng phân tâm chứ!”
Thanh âm mơ hồ vang vọng khắp trời đất, không biết xuất phát từ đâu. Giọng nói vô cùng quen thuộc này khiến cho Già Lâu Kiệt run rẩy sợ hãi.
“Làm sao có thể như vậy?!”
Đại bàng vương lấy lại cân bằng giữa không trung, ngừng rơi xuống. Đôi mắt lão ta lóe sáng, lão ta rất chắc chắn vừa rồi mình đã tiêu diệt Bạch Đông Lâm, nhưng tại sao…
Chết tiệt!
Thấy mọi chuyện không ổn, Đại bàng vương cuối cùng cũng nghiêm túc, tên loài người này rất thần bí, nếu không dốc hết sức, rất có thể Kiệt sẽ phải chôn thây ở đây!
Rít!
Tiếng kêu đinh tai nhức óc vang vọng đất trời, tạo thành từng bước sóng dao động mãnh liệt trong phạm vi ngàn dặm. Bạch Đông Lâm vừa trở lại hình dạng bình thường, cũng bị chấn động ra khỏi tầng không gian, toàn thân run run.
Ầm ầm! Não hắn ong ong, thân thể đột nhiên rung động theo một tần số kỳ lạ, cấu trúc từng hạt vi mô trong cơ thể hắn bắt đầu tan rã.
Mọi vật xung quanh bên trong phạm vi này đều bị tan rã ở cấp độ hạt nguyên tử!
Đến khi âm thanh dừng lại, trời đất lặng im không một tiếng động, một không gian hình cầu khổng lồ có tâm là chỗ Đại bàng vương, chợt xuất hiện từ hư vô.
“Chết chưa?”
Lớp màn sáng bao bọc thân thể Già Lâu Kiệt đã mờ nhạt không bằng một nửa lúc đầu, lần lượt thi triển nhiều chiêu thức mạnh mẽ như vậy cần phải tổn hao năng lượng rất lớn, lớn hơn cả khi Bạch Đông Lâm cho phát nổ thần hồn.
“Ta còn chưa chết!”
Bùm! Ba mặt trời chói lóa mọc lên giữa không trung, sức mạnh kinh hoàng lại lần nữa gây ra vụ nổ phá hủy không gian, đồng thời tiêu hao thêm không ít năng lượng của quang ảnh phân thân.
“Phụ thân! Chuyện này là sao? Sao con “quái vật” kia lại không chết!?”
“Mau chạy!”
Đại bàng vương dứt khoát điều khiển thân thể Già Lâu Kiệt, đôi cánh sáng chói đập mạnh bay vút đi mất, chỉ để lại vệt sáng dài kéo theo sau lưng.
Tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần Già Lâu Kiệt!
“Nơi này lớn được bao nhiêu? Cả thế giới đều đã bị Lưu Lãng Đế phong ấn, các người chạy được đi đâu?”
Trong khoảnh khắc đợi thần hồn khôi phục, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Bạch Đông Lâm vẫn luôn khóa chặt đại bàng đang chạy trốn.
Nếu so đường dài, Chỉ Xích Thiên Nhai của hắn cũng không kém tốc độ của đại bàng. Không gian nổi lên gợn sóng, hắn bước một bước, nháy mắt vượt qua khoảng cách xa xăm.
Nửa tháng sau.
Bùm! Tiếng nổ kinh thiên động địa vang dội bầu trời, không chỉ có ba vòng mặt trời, bên trong vụ nổ còn đủ loại đám mây hình nấm “màu sắc sặc sỡ”.
Trong thời gian dài truy đuổi, Bạch Đông Lâm dành một ít thời gian để chế tạo bom “nguyên tử” dùng để tiêu hao năng lượng của quang ảnh phân thân.
Bỗng nhiên quang ảnh phân thân dừng lại, đứng trên hư không, đôi cánh nó rung nhẹ, thân thể như đang dần tan biến.
Dẫu vậy ánh mắt của Đại bàng vương vẫn sắc bén như cũ, mặc cho năng lượng sắp tiêu hao hết nhưng ý chí mạnh mẽ vẫn không thay đổi.
“Tên nhãi nhân loại, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?”
“Đúng.”
Bạch Đông Lâm lãnh đạm đáp lại, giữa bọn họ đã không còn khả năng hòa giải, đã mang hận thù nên chỉ có thể “không chết không thôi”.
“Phụ thân! Ta không muốn chết, ta không muốn chết, huhu…”
Nhiều ngày rượt đuổi đã làm cho hắn mệt mỏi và sợ hãi tột cùng, tinh thần của Già Lâu Kiệt đã sụp đổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận