Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1276: Hai gò má ửng hồng

Tê!
Hai mắt chúng đại năng Thần Ma trợn tròn, đây là đệ tử nhà ai? Lại dám to gan làm bậy như thế!
"Nha đầu, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi tiến bộ có chút chậm chạp, Thập Nhị Cung này xem ra cũng không được tốt lắm."
Bạch Đông Lâm nhíu mày, Thập Nhị Cung là Chúng Tinh Chi Thần, cũng chính là thế lực mà Hi Lý Phượng ở một đời nào đó sáng tạo ra, lấy sự đáng sợ của Hi Lý Phượng thì để lại truyền thừa tự nhiên bất phàm, nhưng có thể bởi vì Dao Quang từ đầu đến cuối là họ Bạch, cho nên chỉ sợ Thập Nhị Cung naỳ có giữ lại một số truyền thừa.
Trưởng lão của các thế lực nghe vậy, vẻ mặt sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được quan hệ của hai người, vì tránh hiềm nghi, vội vàng rút lui thật xa, che đậy ý niệm cảm giác.
Về phần trưởng lão của Thập Nhị Cung càng giống như ăn phải ruồi nhặng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng âm thầm cân nhắc, về sau phải đổi một loại thái độ đi đối đãi Bạch Dao Quang.
Đại tiểu thư này cũng thật sự là, sao ngươi không nói ngươi có một huynh trưởng là Chủ tể Thập Cảnh! Đây không phải là hại người sao!
"Hì hì, muội muội ta đã rất cố gắng có được không, ta cũng không lợi hại như huynh trưởng ngươi, tốc độ tu hành mà ngươi lại khẳng định là chậm thật ra đã vô cùng ưu tú so với bạn bè cùng trang lứa được không?"
Bạch Dao Quang thuộc phái Nhạc Thiên, khồng thèm để ý chút nào với oán giận của huynh trưởng, nàng là một người rất dễ thỏa mãn, cũng không có hi vọng xa rời gì.
"Ngươi nha, nhanh mồm nhanh miệng, nếu ở Thập Nhị Cung không vừa ý có thể đến bên cạnh ta tu hành, về phần cái gọi là truyền thừa độc quyền kia, ta có biện pháp tìm cho ngươi."
Loại chuyện nhỏ này, lần sau gặp Hi Lý Phượng nói một cái là được, thật sự không được thì chính hắn tốn chút thời gian, cũng có thể căn cứ vào sự tu hành của Dao Quang rồi thôi diễn truyền thừa tiếp theo.
"Không cần! Ta ở Thập Nhị Cung rất vui vẻ, đi theo bên cạnh ngươi mới nhàm chán, ngươi bận rộn như vậy, thường xuyên không gặp được người..."
Bạch Dao Quang hơi bĩu môi, có chủ lệnh mười hai lầu ở trong người, nàng có thể tùy thời trở lại Càn Nguyên Giới gặp mặt người thân, nhưng vị huynh trưởng này của nàng khó có thể gặp mặt một lần, trừ phi đối phương tự mình hiện thân, nếu không tung tích khó tìm.
"Được rồi, vậy ngươi tạm thời đợi ở Thập Nhị Cung đi."
Bạch Đông Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quả thật vô cùng bận rộn, không sinh ra tâm tư quá nghiêm khắc đối với muội muội duy nhất của mình, hắn nỡ ném Tiểu Tử cho Khương Vô Đạo mài giũa, quả quyết không đành lòng để Dao Quang cũng đi chịu khổ sở như vậy.
Dao Quang phỏng chừng là người tiêu sái nhất trong mười hai lâu chủ, không có biện pháp, ai bảo nàng là muội muội ruột duy nhất của Bạch Đông Lâm.
"Không có việc gì, ta đi trước."
"Chờ một chút!"
Dao Quang chớp mắt, thần bí hề hề tiến đến bên tai Bạch Đông Lâm, nhẹ giọng nói thầm: "Ca ca, ta thấy ngươi cũng không nhỏ, lâu như vậy vẫn còn độc thân một mình, ngươi cũng không giống nhị ca hắn vướng bận đại tỷ, mẫu thân nàng cũng sốt ruột vì ngươi."
"Ngươi xem sư tỷ Thập Nhị Cung Lan của ta thế nào? Diện mạo dáng người không cần phải nói, nhưng thanh thuần có thể quyến rũ, ở Khôn Mạt Giới có danh hiệu là đại mỹ nhân..."
Một bên lẩm bẩm, một bên còn tặc tặc nhìn về phía Thập Nhị Cung Lan cách đó không xa, mặt già của Bạch Đông Lâm tối sầm, lập tức cũng nhìn qua, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Thập Nhị Cung Lan, vẻ mặt nàng lại hoảng hốt, quay đầu đi, khuôn mặt xinh đẹp đã ửng hồng một mảnh.
Mày của Bạch Đông Lâm run lên, nhìn bộ dáng như vậy, nha đầu Dao Quang nghịch ngợm này chỉ sợ trước đó đều đã khai thông nàng.
“Hồ nháo!”
Băng!
Tặng cho Dao Quang một cái đầu sụp đổ, Bạch Đông Lâm phất tay xé mở thông đạo duy độ, bước vào trong đó biến mất không thấy.
“Ai u, huynh trưởng đại nhân! Ngươi hãy cẩn thận cân nhắc một chút! Sư tỷ ta vĩnh viễn chờ ngươi… ô ô!”
“Sư muội, không cần nói nữa!”
Trong nháy mắt, Thập Nhị Cung Lan đã xuất hiện phía sau Dao Quang, đưa tay che miệng nàng đang kêu to, vết ửng hồng trên mặt đã tản đi.
Trong bản tính nữ nhân có sự ngưỡng mộ kẻ mạnh, huống chi là thế giới cường giả vi tôn này, loại nam nhân tuổi còn trẻ như Bạch Đông Lâm đã bước lên đỉnh phong, lại có nữ tử nào sẽ không sinh lòng mến mộ?
Đối với đề nghị của Bạch Dao Quang, ngay từ đầu nàng đã từ chối, bởi vì nàng hiểu được, nàng không xứng với nam nhân rất kỳ tích này.
"Tồn tại đáng sợ như hắn, điều hắn tìm kiếm chính là điểm cuối cùng của đại đạo."
"Sao có thể lưu luyến chuyện nhi nữ tình trường?"
Luyện ngục Tội ác, thần điện Huyết Ngục.
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên thần tọa, trên bàn tay mở ra có một đoàn quả cầu ánh sáng màu sắc sặc sỡ đang lơ lửng, chậm rãi xoay tròn, gần như có thể nhìn thấy Chiến Bia trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận