Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 354: Tế đàn màu đỏ

Một màng ánh sáng như ẩn như hiện bao trùm lấy xung quanh tế đàn, trên đó có vô số chữ thật nhỏ không ngừng di chuyển, không thể nhận diện được những chữ này là ngôn ngữ gì, nhưng giống y như những chữ được viết trên tờ giấy lúc trước của Thần Vô Khuyết. Cũng chính là cái màng chắn này đã ngăn Bạch Đông Lâm tiến vào trong suốt thời gian trăm vạn năm qua, độ cứng rắn của nó dường như không thể phá vỡ. Dù là Bạch Đông Lâm dùng hết mọi cách cũng không có một vết xước nào.
“Thần Vô Khuyết lấy ra tờ giấy lúc trước, chính nó dẫn ngươi tới đây nghĩa là đã coi ngươi như người thừa kế, chỉ mình ngươi có thể mở ra màng chắn ánh sáng này.”
Thần Vô Khuyết thở dài trong lòng, trăm ngàn năm cô đơn đã làm thay đổi tính cách của Bạch huynh nhiều đến vậy, lúc trước đều xưng huynh gọi đệ, là bằng hữu thân thiết, bây giờ gọi thẳng tên.
Dưới sự quan sát chăm chú của Bạch Đông Lâm, Thần Vô Khuyết suy nghĩ một chút rồi bước lên làm theo.
Hắn ta cũng có nghi ngờ, không phải hắn ta không tin Bạch Đông Lâm mà chỉ là đề phòng cơ bản, nếu Bạch huynh đây là giả mạo hoặc đây là ảo giác thì sao?
Cái nơi quỷ quái này chuyện gì cũng có thể xảy ra, sở dĩ hắn ta tin tưởng Bạch Đông Lâm vô điều kiện là bởi vì trong Thần Hải của Thần Vô Khuyết, từng mảnh giấy vụn của tờ giấy lúc trước đáng lẽ đã hóa thành hư vô trên cánh cửa đá đỏ rực, đang dần dần hội tụ thành hình.
Tờ giấy cũ kỹ này tương thông với thần hồn của hắn ta, dường như trao cho hắn ta một quyền lực nào đó trong vũ trụ không gian hai chiều này, nhờ đó mà hắn ta xác thực được Bạch Đông Lâm trước mắt đây là thật, đồng thời cũng chứng minh lời nói của hắn là đúng. Tế đàn màu đỏ đang đợi hắn ta tiến đến, mà cũng chỉ có mình hắn ta có thể mở ra màng chắn trước mặt.
Hắn ta không nói với Bạch Đông Lâm tất cả những điều này, bởi vì dù được trao quyền lực đặc biệt nhưng hắn ta vẫn không thể nhìn thấu Bạch huynh dù chỉ một chút.
Tại sao bị giam ở trong Hắc Ngục năm năm mà thực lực bỗng tăng vọt như vậy? Tại sao thần hồn lại ký túc vào Bạch Tiểu Tiểu, liệu thần hồn rời khỏi bản thể có thật sự không sao? Tại sao thần hồn của Bạch Đông Lâm lại tách ra bản thể?…
Trong lòng hắn ta có đủ loại câu hỏi, mà cũng không tiện nói ra, Thần Vô Khuyết chỉ cảm thấy Bạch Đông Lâm này quá bí ẩn, trong lòng có chút băn khoăn không thể giải thích được. Điều này khiến hắn ta phải giữ lại một số bí mật cho riêng mình.
Thần Vô Khuyết đi tới kết giới, chậm rãi duỗi ra lòng bàn tay đặt ở trên màng sáng.
Màng ánh sáng lờ mờ lập tức như hội tụ thành vật chất phát ra hào quang chói lọi, vô số chữ bên trên bắt đầu di chuyển rồi bay về phía lòng bàn tay của Thần Vô Khuyết.
Sau một hồi, vô số chữ cái hội tụ thành một chữ “Binh” nhỏ trong lòng bàn tay, màng ánh sáng dần mở ra một cánh cổng.
Bạch Đông Lâm đứng ở phía sau đã nhìn thấy tất cả trong mắt hơi lộ ra một tia tán thưởng, tên Thần Vô Khuyết này thật là một hạt giống tốt.
Sự biến hóa trong tâm lý của Thần Vô Khuyết tất nhiên không thể lừa được hắn, động tĩnh bên trong Thần Hải cũng không có chỗ nào che giấu được khi ở trước Linh Hồn Chi Nhãn của hắn. Dưới tình huống như vậy còn có thể tỉnh táo bảo trì cảnh giác, có thiên phú, có đầu óc, không nói về sau có bao nhiêu thành tựu, ít nhất rất khó bị người khác lừa giết.
Thiên phú của Thần Vô Khuyết trong đám đệ tử mới lên cấp cũng coi như đứng số một số hai. Trời sinh mang hai loại tuyệt thế pháp tắc cấp Thần Nguyên cảnh, mắt trái linh khiếu pháp tắc Dương, mắt phải linh khiếu pháp tắc âm, là một môn bí kíp thần thông “Vạn Hóa âm Dương”.
Có thể truyền thừa xuống loai huyết mạch cực phẩm này, lai lịch của Thần Vô Khuyết cũng không đơn giản. Không giống một tên người phàm bình thường như hắn, không có một tí huyết mạch truyền thừa nào, chỉ có thể dựa vào thiên phú và nỗ lực của chính mình.
Trong lúc Bạch Đông Lâm đang suy tư, hào quang của màng chắn để mở ra cánh cửa ánh sáng lại có biến hóa.
Hào quang bao phủ thật lớn tế đàn bắt đầu trở nên ảm đạm không ánh sáng, mất hết uy năng, tất cả tự phù đều bị hội tụ thành một chữ “Binh”, co rút lại thành một tự phù nho nhỏ huyền ảo, khắc vào trong lòng bàn tay của Thần Vô Khuyết.
Màn ánh sáng bị phá, phủ đầy bụi do năm tháng đã quá lâu, tế đàn bị máu của vô số hài cốt quỳ bái, rốt cuộc lại lần nữa nghênh đón người thừa kế.
Biểu tình của Thần Vô Khuyết trịnh trọng, chậm rãi đi lên tế đàn, Bạch Đông Lâm đi theo sát đằng sau. Hai mắt nhìn đồ án phù văn khắc trên tế đàn, hắn rất tò mò về cái thế giới cấp thấp và chủng tộc bị mạt sát này, cũng rất muốn biết tai họa mà bọn họ đối mặt đến tột cùng là thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận