Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1678 - Nguyên Mật Chân Chủ (4)

Sau một hồi nổ vang ồn ào, tế đàn Tinh Hồng và vô số kể bóng dáng cuồng loạn vây quanh đều biến mất không thấy, đã bị vòng xoáy lớn cắn nuốt hầu như không còn gì.
Một lát sau đó, một thông tin hiện trên não hải, Bạch Đông Lâm tiêu hóa nó, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.
Ở trong thế giới Vô Gian, có rất nhiều phòng thí nghiệm nguy nga đứng sừng sững, trong đó tốc độ trôi qua của thời gian bị sửa đổi, đối với các mẫu vật sinh linh Tai họa đen tối khác nhau, hoặc là bị gia tốc, hoặc là hoàn toàn ngừng lại, dưới tình huống phân thân cầm dao, không biết bao nhiêu thực nghiệm cực kỳ bi thảm đã được tiến hành.
Tuy sinh linh Tai họa đen tối khó hiểu rõ, nhưng sau nhiều lần tích lũy số liệu thực nghiệm, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.
Trong đó có một mục kết quả là nắm giữ phương pháp rút ra ký ức của sinh linh Tai họa đen tối, mặc dù xác suất thành công không cao, hiệu suất lại cực thấp, mỗi một sinh linh Tai họa đen tối đến chết cũng chỉ có thể đọc được trên dưới một phần vạn thông tin.
Chắp vá thông tin thu được lại khi đọc ký ức của số lượng lớn sinh linh chung quanh tế đàn vừa cắn nuốt lúc nãy, hắn đạt được một tin tức hữu ích.
“Thì ra là thế!”
“Chân tướng của Vực Sâu Gào Khóc này sao?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp lên, trong óc hắn có một hình tượng giống như được các mảnh vỡ hợp lại đang lơ lửng.
Đó là một khối cầu tròn trịa vô cùng to lớn, có một bộ xác khổng lồ bộ dáng quái dị bị đính chặt ở trên giới bích Chư Thiên Thái Hạo.
“Cho nên, ta đang ở trong cơ thể của thi hài kia? Một vị chí cao vô thượng thập nhị cảnh, tên húy là -- Nguyên Mật Chân Chủ!”
“Chậc! Đúng là đáng sợ!!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm hơi khép lại, lóe ra ánh sáng trắng muốt, nếu Nguyên Mật Chân Chủ này mà còn sống, không cần dài dòng, hắn tuyệt đối tự diệt bỏ chạy ngay, không liên quan đến việc địch ta, đây chỉ là tôn trọng cơ bản đối với Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn.
Cũng may là đây chỉ là một cái xác thôi, Nguyên Mật Chân Chủ đã chết hoàn toàn, qua đời trong một trận chiến lớn, bị kiếm của một vị đại lão nào đó đóng đinh ở Chư Thiên Thái Hạo.
Chỉ để lại bộ xác khổng lồ kéo dài cả ba Chân Niệm này, cùng với tiếng kêu khóc thê thảm vĩnh viễn không tiêu tan.
“Không đúng!!”
Đột nhiên mắt Bạch Đông Lâm sáng lên, trong rất nhiều tin tức vỡ vụn, hắn tìm thấy một ít dấu vết bí ẩn, những thứ Nguyên Mật Chân Chủ để lại, tuyệt đối không chỉ có những cái này.
Nếu không, tại sao lại có nhiều cường giả lần lượt xâm nhập vào nơi đây như vậy?
Bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó mà có thể khiến cho những tồn tại thập nhất cảnh chen chúc tìm đến, chắc chắn thứ này không hề đơn giản.
Từ tin tức biết được ngoại trừ cường giả Tai họa đen, cũng có không ít tồn tại thập nhất cảnh của Chư Thiên Thái Hạo ở lại nơi này, mãi không có ý rời đi.
Hai bên cùng ở chung một chỗ, là vì cùng tìm kiếm thứ gì đó, từ Tuế Nguyệt dài đằng đẵng cho đến đến nay, đã bùng nổ không biết bao nhiêu lần đại chiến, cũng do xác Nguyên Mật Chân Chủ đủ cứng, nếu không đã sớm bị đánh nát.
“Thi thể của Nguyên Mật Chân Chủ đúng là mới mẻ!”
Bạch Đông Lâm nhếch miệng lên, trong mắt lóe lên như nảy ra ý nghĩ gì đó, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, giống như đang nhìn món ngon vật lạ.
Ở Duy Nhất Chân Giới, trong những thi hài hắn đã gặp, bất kể A Lam, Yêu Yêu hay lão giả trấn thủ Không gian bia đá, cùng với đại hán ở cuối Minh Hà, thân thể đều đã dầu hết đèn tắt, hết thảy hao mòn, tựa như xương khô.
Ngược lại một tia bản nguyên đoạn chỉ mà A Lam để lại đã mang lại cho hắn rất nhiều tác dụng.
Nhưng thi thể của Nguyên Mật Chân Chủ không giống thế!
Thi hài được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, chân thân khổng lồ như vậy, không thể nghi ngờ là bản nguyên cũng chưa bị hủy diệt hoàn toàn, như vậy là đại lão chém xuống một kiếm kia đã dùng cách thức rất khéo léo để xoá bỏ Nguyên Mật Chân Chủ.
“Thi hài này, ta muốn!”
“Cả bảo vật cũng là của ta!”
Bạch Đông Lâm hạ quyết tâm, bỗng cảm giác tâm trạng sung sướng, đột nhiên, hư không chung quanh chợt vặn vẹo, ngắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Nhân tộc, lại là chuột đến từ Thái Hạo sao?”
Một thanh Khấp Huyết Trường Đao, miệng nói tiếng người, lưỡi đao chỉ thẳng vào Bạch Đông Lâm.
“Curacao, cẩn thận chút, tên này rất mạnh.”
Âm thanh quen thuộc, Bạch Đông Lâm chậm rãi nhìn lại, không phải là thằng nhóc vừa bị hắn cho một đấm đánh nổ hai mắt à?
“Mạnh?”
“Ha ha, chúng ta cùng ra tay, hắn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ cùng là thập nhất cảnh, còn có thể lật được trời hay gì?”
Ồ, hình như ta bị thằng nhóc này xem thường!
Bạch Đông Lâm nhếch miệng lên, híp mắt, sâu trong mắt lóe ra quang mang nguy hiểm.
Đây quả thực là một khu rừng rất lớn, có đủ loại chim muông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận