Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 837: Lý do không buông tha cho kẻ khác

Bóng người Bạch Đông Lâm vụt qua một cái, bất ngờ xuất hiện ở phía sau Thất Thải Cự Xà, dang hai tay ôm lấy cái đuôi của nó, ra sức rung lắc! Khè!
Bị sức mạnh to lớn điều khiển, Thất Thải Cự Xà dài mấy vạn trượng đột nhiên bị kéo ra thẳng tắp, rồi bị quẳng đi một cái.
Ầm!
Hư không bị nghiền nát, những ngọn núi cao sụp đổ, trên mặt đất bị nứt ra thành một khe vực khổng lồ.
Ầm ầm ầm!
Bạch Đông Lâm coi cự xà như một món đồ chơi, giống như cầm chiếc roi dài bình thường để múa, cứ ôm lên rồi lại thả xuống liên tục, đập phá mặt đất thành nhiều mảnh nhỏ, động năng vô tận trút xuống, kết cấu đất đá thông thường đều bị biến đổi, trở thành kim loại cứng rắn.
Giống như con kiến nhỏ bé ôm một cái trụ chống trời, cảnh tượng thật kỳ quái.
Sức mạnh thể tu của tên biến thái này là vô hạn à?
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, con Thất Thải Cự Xà này cũng không đơn giản chút nào, nó có huyết mạch cao quý, sức mạnh cường đại, không phải thứ mà tu sĩ đệ bát cảnh bình thường có thể chống lại được.
“Đủ rồi!”
Độc Nha Miểu Miểu thấp giọng gầm lên, nếu không ngăn cản người này, chỉ sợ A Cát sẽ bị ném cho đến chết!
Ầm!
Bạch Đông Lâm buông hai tay ra. Hắn vẫn còn có thể lợi dụng nữ nhân này, không cần thiết phải gây xích mích đến mức một mất một còn.
Khè khè ——
Thất Thải Cự Xà quay đầu lại nhìn Bạch Đông Lâm một cái, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi, cũng không dám đe dọa nữa, vừa rên rỉ vừa thu nhỏ cơ thể lại, hóa thành ruy băng bảy màu, quấn chặt quanh eo của Độc Nha Miểu Miểu.
Nó bị thương rất nặng, không còn sức để chiến đấu nữa, chìm vào giấc ngủ say.
Sắc mặt Độc Nha Miểu Miểu rất khó coi, trầm mặc một lát, nàng ta nói: “Ngươi dẫn bọn chúng đi đi, về sau đừng xuất hiện ở trên đất của Địa Tâm Độc Hải, nếu không, hừ!”
Nàng ta không thể nhìn thấu nam nhân này, hiện giờ các trưởng bối của tộc đều đang tranh đoạt kì vật ở bên trong bí cảnh, cũng không thể chú ý đến nàng ta, mấy người Khanh Ngọc Thanh này có thể giết lúc nào cũng được, không cần phải đặt mình vào nguy hiểm.
Đám người Thanh Lưu nghe vậy vui mừng khôn xiết, do dự một lát, nhưng họ không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng, giống như họ đã nói trước đó, Bạch huynh căn bản là không thèm để ý đến truyền thừa của Lưu Lãng Đế, nếu như bọn họ tìm được Thất Tuyệt thảo thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại họ lại không có mặt mũi để mở miệng.
“Cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm chuyện gì đó.”
Bạch Đông Lâm thu lại vẻ mặt vui đùa của mình, sắc mặt trở nên trịnh trọng nói từng chữ một:
“Ta không phải tới đây để cứu người, ta theo chân bọn họ cũng không phải vì quen biết. Ta sẽ nhắc lại lần nữa.”
“Ngươi muốn bồi thường tổn thất của ta như thế nào?”
“Ngươi! Khinh người quá đáng!”
Lông mày Độc Nha Miểu Miểu dựng đứng lên, bên ngoài cơ thể hiện lên vô số vảy cửu sắc nhỏ, trên từng vảy lại có hoa văn thần bí nhiều vô kể, rực rỡ chói mắt.
“Muốn động thủ?”
Bạch Đông Lâm khẽ nhếch miệng, thân ảnh vừa động đã hiện ra phía sau Độc Nha Miểu Miểu, cơ thể hai người dính sát vào nhau, một bàn tay to lớn với sức mạnh vô hạn nắm lấy chiếc cổ trắng và mảnh mai của Độc Nha Miểu Miểu.
“Đừng nhúc nhích, chỉ cần tay của ta rung lên thì ngay cả Chân Linh của ngươi cũng sẽ bị dập nát, rõ chưa?”
Tốc độ quá nhanh!
Đồng tử cửu sắc của Độc Nha Miểu Miểu co rút lại như kim châm, trong lòng vô cùng chấn động, nghe thấy tiếng thì thào bên tai, một luồng khí nóng lướt qua vành tai.
Tim đập dữ dội, đó là phản ứng căng thẳng của cơ thể lúc gần chết.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Hai mắt Độc Nha Miểu Miểu nheo lại, nàng ta cố gắng bình tĩnh và nghĩ đến cách trốn thoát.
“A, thật là một nữ nhân xảo quyệt, ta nghĩ cần phải làm việc này.”
Bạch Đông Lâm lắc đầu cười khẽ, nhận thấy suy tính mờ ám của Độc Nha Miểu Miểu, hắn vươn bàn tay thon dài, thâm nhập vào trong lồng ngực của nàng ta rồi bắt đầu sờ soạng.
“Ngươi, ngươi, đồ vô sỉ, đê tiện, gian xảo, bỉ ổi hèn hạ…”
Cảm nhận được lòng bàn tay nóng hầm hập lướt qua làn da, cả người Độc Nha Miểu Miểu run lên, ngay cả Thần Thông cũng không thể tiếp tục duy trì, làn da trắng nõn của nàng ta bỗng trở nên đỏ ửng.
Không thèm đếm xỉa đến những câu chửi bới lộn xộn của Độc Nha Miểu Miểu, Bạch Đông Lâm lục lọi một lúc thì ánh mắt sáng lên, dùng hai cái ngón tay lôi ra một lệnh bài màu xanh sẫm, nhìn thấy Độc Nha Miểu Miểu mặt đỏ tía tai, hắn cạn lời:
“Đây là thứ ta muốn, ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì thế?”
Độc Nha Miểu Miểu thấy lệnh bài màu xanh sẫm, đôi mắt mơ màng của nàng ta ngay lập tức tỉnh táo, kinh ngạc hét lên: “Hóa Thân lệnh bài của ta! Làm sao có thể! Ngươi đã làm như thế nào?”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lộ ra ý cười, làm như thế nào à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận