Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 893: Có một linh cảm

Tu luyện nhàn nhã, nghỉ ngơi dưỡng sức. Chỉ cần có lệnh từ phía trên, có thể xông pha ra trận mạc để giết kẻ thù!
“Đám tiểu tử các ngươi, tất cả đều giữ vững tinh thần cho lão tử!”
“Các ngươi phải luyện tập nhuần nhuyễn tất cả những đội hình chiến trận này cho lão tử! Nếu gặp phải những ngoại tộc cao cấp khác trên chiến trường, thứ này có thể cứu các ngươi một mạng!”
“Hơi thở hoà hợp với tâm trí, tâm trí hoà hợp với tinh thần, tạo thành một thể đồng nhất!”
Sáng sớm, sắc trời vừa hừng đông, những tân binh trong doanh trại đã thức dậy để bắt đầu tập trận, tạo thành một khung cảnh đầy nhiệt huyết, khí thế ngất trời.
Bắt đầu từ khi nào những kẻ tán tu như này lại tiếp xúc với một thứ hiếm có như đội hình chiến trận?
Mặc dù đó chỉ là một số đội hình chiến trận thông thường, nhưng mỗi một người trong số họ đều giống như nhặt được một món bảo vật, luyện tập nó một cách nghiêm túc.
Nội tâm họ thầm nghĩ rằng thực sự mình đã không đến nhầm chỗ, chỉ riêng đội hình chiến đấu này đã đáng giá, họ cũng đã bắt đầu suy nghĩ về việc sau khi quay trở lại sẽ truyền lại nó từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bên trong tòa nhà hình vuông tối tăm, Bạch Đông Lâm ngồi xếp bằng, linh hồn của hắn đang lĩnh hội nhiều loại pháp thuật khác nhau. Trong thời khắc lĩnh ngộ công pháp, Thế giới thấp Duy cũng đang không ngừng cung cấp cho hắn linh thạch, linh dịch, những tài nguyên này lại đổ vào Ám giới, nhanh chóng bị nuốt chửng và tiêu hoá. Gần mười một vạn linh khiếu vô tận, chúng giống như những hang động sâu không đáy, chúng thèm thuồng những năng lượng tinh khiết, nuốt chửng những dòng chảy linh thạch một cách ngấu nghiến đầy tham lam.
Thần Hồn cũng cống hiến một phần năng lượng, vì quẻ bói thôi diễn cho hơn ba tỷ túc chủ Thiên La, dẫn đến cơn thịnh nộ của đất trời, kích hoạt “đảo ngược tổn thương”, năng lượng cường hóa liên tục được sử dụng để nuôi dưỡng Thần Hồn.
Hiệu quả tu luyện cao, không gặp một chút trở ngại, thực lực không ngừng thăng cấp một cách vững vàng, cách Ngũ Giới càng ngày càng gần.
“Hửm?”
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, từ từ mở mắt ra, từ trạng thái nhập tâm tu luyện tỉnh lại, hiệu quả tu luyện trong cơ thể đột nhiên giảm xuống một phần. Trong khi hắn vẫn luôn thực hiện những hoạt động như thường ngày, cơ thể luôn duy trì trạng thái dành chín phần công lực để tu luyện, đã là giới hạn cao nhất mà hắn có thể làm được cho đến giờ.
Những lều trại trong quân đội, cho dù hiệu quả ngăn cách âm thanh rất kém, nhưng những tạp âm thao luyện đó cũng không đủ để khiến Bạch Đông Lâm phân tâm. Hắn không ngừng tu luyện nhưng có một dự cảm bất an đang dần lớn lên, cảnh báo một chuyện khủng khiếp sẽ xảy ra.
“Ta đã ở nơi này gần ba tháng. Tuy rằng nhờ vào những mối quan hệ của đám người Khuông Trấn, giúp ta giảm đi rất nhiều những chuyện vặt vãnh linh tinh, nhưng cũng vì vậy mà thực sự rất nhàm chán.”
“Gần đây trong lòng ta vẫn luôn có một linh cảm, mong rằng nó là chuyện tốt…”
Bạch Đông Lâm đứng dậy, chậm rãi bước ra giữa thao trường, lẳng lặng nhìn những tướng sĩ đang tập luyện đội hình, sau đó chậm rãi đi về phía khán đài.
Hắn vẫn không thể nào coi trọng những đội hình chiến trận cấp thấp như này. Trong thức hải của hắn có đến hàng nghìn hàng vạn những chiến trận của tộc Chiến khác nhau, bình thường lấy đại một chiến trận cũng có thể tiêu diệt một đội hình lớn mạnh. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định sẽ đồng hành cùng đám binh lính này để giết địch. Sau một hồi suy nghĩ kĩ, hắn vẫn thích hợp với phong cách một mình hơn.
Khi gặp kẻ thù có cùng trình độ với hắn, đám binh sĩ này căn bản không có chỗ nào có thể sử dụng được. Còn những kẻ thù vừa tầm với đám binh sĩ này lại là những kẻ vô dụng trong mắt hắn. Vậy nên tốt hơn hết là “mỗi người một ngả”.
“Này, các ngươi nhìn xem! Là tên tiểu tử đó, hắn tham gia cùng đợt tuyển quân với chúng ta. Nhưng từ đầu đến giờ, ta chưa bao giờ thấy hắn tham gia bất kỳ trận huấn luyện nào!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo kia của hắn đi, cái dáng vẻ thượng đẳng đáng ghét đó!”
“Đừng ghen tỵ nữa! Ngươi không nhìn thấy hắn ta và Trấn Thủ đại nhân thân thiết như thế nào sao, đó là quan hệ có tiền cũng mua mua được!”
Ở trong khu quân doanh lớn như vậy, ngoại trừ huấn luyện khiến đám binh lính cảm thấy hứng thú, thì nói chuyện phiếm cũng là một phương thức để bọn họ giải sầu. Chưa kể đến việc lần tán gẫu này còn liên quan đến Trấn Thủ đại nhân.
Ngay từ đầu, việc này đã được lan truyền rộng rãi trong quân đội. Tất cả đều nói rằng tên Bạch Đông Lâm này có mối quan hệ mờ ám với Trấn Thủ!
Ý chí của Bạch Đông Lâm hơi dao động, chặn lại những âm thanh bàn tán của những kẻ kia truyền tới. Hắn không quan tâm đến những suy nghĩ của những kẻ này, tất cả đều là những kẻ lười biếng, không chú trọng đến việc tập luyện. Ở trên chiến trường sống không quá ba ngày, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Người chết, không cần phải quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận