Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 127: Thần Huyết

Hắn ta vừa dứt lời, một cây cầu ánh vàng dựng lên nơi chân trời, lập tức bắc ngang qua khoảng cách vô tận đáp xuống Đông Cực Minh hải. Một vị đạo nhân mặc áo choàng đen tuyền, tay cầm phất trần bước qua cây cầu màu vàng. Bóng dáng đã đứng giữa hư không của nơi này, cầu vàng nối liền giữa trời và đất khuất sau lưng hắn ta biến mất không thấy. Đạo nhân mặc áo đen vung phất trần, khẽ mỉm cười hành lễ chào hỏi với tháp chủ Vũ Tháp sau đó nói:
“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo gặp qua Đồng Tiêu đạo hữu cùng bốn vị phong chủ.”
Tháp chủ Vũ Tháp cũng chính là Đồng Tiêu và bốn vị phong chủ khách sáo đáp lễ:
“Thanh Hư đạo trưởng hữu lễ.”
Quá Thượng đạo tông chính là tông môn đứng đầu trong luyện khí, địa vị đặc biệt, năm người Đồng Tiêu cũng không dám thất lễ.
Sự xuất hiện của Thanh Hư đạo trưởng như thể kèn hiệu nổi lên. Những thế lực hàng đầu của Càn Nguyên Giới có tư cách tham gia chuyện này, lần lượt đáp xuống Đông Cực Minh hải.
Người thì điều khiển vô thượng pháp bảo, kẻ lại thi triển thần thông tối cao, bày ra đủ loại cách để vượt qua biên giới lãnh thổ xa xôi, đáp xuống Minh hải.
Tuy rằng rất nhiều tu sĩ đều cố hết sức thu lại khí tức, nhưng nơi này quá nhiều tu sĩ Đại Năng tụ tập. Một luồng khí tức vô hình mơ hồ muốn đè sập hư không.
Hàng trăm triệu hải vực của Minh hải ở phía dưới bị đè ép bởi khí tức vô hình. Gió yên biển lặng hoá thành cảnh tượng khổng lồ. Vô số sinh vật dưới đáy biển điên cuồng chạy trốn, muốn tránh xa nơi đáng sợ này.
“Xì, lão già cổ hủ của Cực Đạo cũng đến sớm như vậy à? Là để nghênh đón bổn Thánh Tông hả?”
Một giọng nói vô cùng hống hách lọt vào trong tai của năm người Đồng Tiêu. Vẻ mặt hắn không hề dao động, làm như không nghe thấy.
Chủ phong Hỏa phong đứng phía sau nghe thấy vậy thì trừng mắt. Ngọn lửa màu vàng trên người lan tỏa xung quanh, thiêu đốt hư không bốn phía. Tính cách của Hỏa Diệc chủ Hỏa phong nóng tính, không hề dịu dàng như Đồng Tiêu, trực tiếp quay đầu mắng lại:
“Thảo nào bảo sao ta lại ngửi được mùi hôi thối, hóa ra là lão tạp chủng của Thần Huyết đến! Xem các ngươi kìa, người không ra người, yêu không ra yêu. Ngày nào cũng ở cùng đám yêu thú, trên người hôi rình! Thối quá, thối quá! Thật sự thối không ngửi nổi!”
Hỏa Diệc mạnh mẽ tiếng lại to, lớn tiếng mắng một trận thu hút rất nhiều ánh mắt của các tu sĩ ở xung quanh. Mọi người vừa nhìn thì đã biết là có chuyện gì. Hai lão già không đội trời chung của Cực Đạo và Thần Huyết. Họ đấu với nhau đã bao nhiêu năm, mỗi lần cả hai gặp mắt thì nhất định sẽ xảy ra va chạm. Mọi người nhìn nhiều thành quen.
Mấy người Thần Huyết đứng trên hư không, quả thật đúng như lời Hỏa Diệc, họ người không ra người, yêu không ra yêu. Tuy rằng bản chất là con người, nhưng trên cơ thể ít nhiều đều có đặc điểm của yêu thú.
Người thì đầu mọc sừng rồng, kẻ lại có lớp vảy sặc sỡ phủ kín trên da, hoặc mọc một đôi móng thú sắc bén, không chỉ một người, ai nấy đều trông rất đặc sắc.
Từ thời viễn cổ, thể tu của Thần Huyết thánh tông đã đi theo con đường tu luyện mới, tu luyện bí thuật thần thông khác hoàn toàn với thể tu khác. Tu sĩ của họ chủ trương “đạo trời nhiều tổn hại nhưng không bù nổi.”
Họ cho rằng, cơ thể của Nhân tộc quá mức gầy yếu, đứng bét trong vạn tộc. Giai đoạn sơ sinh không ai chăm sóc sẽ không cách nào sống sót, mà rất nhiều linh thú của Yêu tộc vừa ra đời đã có được thực lực cường đại.
Nếu cơ thể Nhân tộc quá yếu ớt, vậy sao không hút huyết mạch cường đại của vạn tộc cường hóa cơ thể mình chứ?
Vì thế quan niệm tu hành của Thần Huyết thánh tông đã được ra đời như vậy. Họ cướp đoạt huyết mạch cường đại của yêu thú cùng linh thú sau đó dung hợp vào cơ thể mình, tu luyện ra đủ loại thần thông huyết mạch mạnh mẽ.
Cách thức tu luyện này không hề phù hợp với quan điểm của Cực Đạo thánh tông. Hai phe ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng chủ trương tách phái cướp đoạt huyết mạch ra, thành lập nên Thần Huyết thánh tông. Thể tu thiên hạ phân ra làm hai với Cực Đạo thánh tông, đối đầu với nhau đến tận bây giờ.
Mấy người Thần Huyết thánh tông bị Hỏa Diệc mắng đến độ lửa giận bừng bừng, bọn họ ghét nhất người khác nói những từ như lão tạp mao, tạp chủng này.
Khí tức quanh người của mấy kẻ đứng sau bùng nổ, đang định ra tay tấn công Hỏa Diệc, thì lại bị nam tử đầu mọc sừng rồng giơ tay ngăn lại. Chuyện hôm nay vô cùng quan trọng với Càn Nguyên Giới. Nếu họ quấy rối sẽ bị tập thể tấn công.
Nam tử mọc sừng rồng khẽ nheo mắt lại, tuy rằng tình huống bây giờ đặc biệt không dễ ra tay, nhưng cũng không thể tỏ ra yếu thế, vì thế hắn ta vứt lại một câu tàn nhẫn:
“Hỏa Diệc, ngươi vẫn độc miệng như vậy, xong việc này ta nhất sẽ đánh với ngươi một trận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận