Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 654: Cởi áo cho bổn công tử

Mặc dù Lan Châu là nữ nhân của thiếu cung chủ Minh Tuế, tuy nhiên nữ nhân của Minh Tuế lại nhiều vô số kể, cho dù những nữ tử đó thoạt nhìn có thân phận cao quý nhưng thực chất cũng chỉ là công cụ để Minh Tuế phát tiết dục vọng mà thôi. Bạch Đông Lâm chỉ có thể ở lại sâu bên trong nội vực, chờ đợi Minh Tuế chủ động tìm đến, hắn hoàn toàn không có tư cách chủ động đi tìm Minh Tuế.
“Tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ cá cắn câu, thân phận của tên Minh Tuế này cực kỳ cao quý, không thể vội vàng giết chết, tránh rút dây động rừng.”
Trong quá trình lẻn vào trong nội vực, Bạch Đông Lâm cũng không phải không làm gì cả, ở những nơi Lan Châu được phép đi đến, hắn đều đi từng chỗ từng chỗ một, nhân tiện để lại những ‘quả bom nguyên sơ’ đã được ngụy trang thành hạt bụi.
Tất cả các khu vực trận pháp, đại điện, bên ngoài vùng cấm đều đã bị hắn ghé thăm một lần, bây giờ chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp thì sẽ cho nổ tung toàn bộ.
Bom nguyên sơ đã trở thành vũ khí giết người phòng sẵn của hắn, thần hồn được chia ra thành một phần tinh lực và có thể dung hợp chế tạo bất cứ lúc nào.
Bên ngoài lục địa Vĩnh Hằng Quang Giới, trong không gian đen nhánh, những ngôi sao lấp lánh đó đều là bom nguyên sơ mà hắn tích trữ.
Đương nhiên phải có càng nhiều át chủ bài càng tốt, hắn thích việc phòng ngừa chu đáo trước.
“Quả nhiên đã đến rồi!”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thay đổi, bên trong cảm ứng thần niệm, một tia thần quang trực tiếp rơi thẳng xuống Vạn Lưu điện, một chiếc xa giá hoa lệ xuất hiện, Minh Tuế thong thả bước ra, trực tiếp đi về phía tẩm cung của hắn.
Cạch! Cánh cửa lớn dày nặng trực tiếp bị đẩy ra.
“Ôi, mỹ nhân, nàng tên là Lan Châu đúng không? Đến đây, cởi áo cho bổn công tử.”
Minh Tuế dứt khoát thẳng thắn, hắn ta không hề có ý tôn trọng với những công cụ này, không thèm nói một câu đã tự giang hai tay ra, ra hiệu cho Bạch Đông Lâm cởi áo cho hắn ta.
Bạch Đông Lâm khẽ nhướn mày, đứng dậy bước xuống giường, chậm rãi đi về phía Minh Tuế, cùng lúc đó, trận pháp đã được sắp đặt trước đó ở tận sâu bên trong đại điện lập tức được kích hoạt, những chuyển động cực kỳ mờ mịt loé lên, vị trí cố định của toà tẩm cung cũng mơ hồ bị sai lệch.
“Công tử, chiếc sừng bạc của ngài thật xinh đẹp, cho ta sờ một chút được không?”
Bạch Đông Lâm nở một nụ cười xinh đẹp, đưa tay ra sờ soạng lên trán của Minh Tuế.
“Hử?”
Minh Tuế nhíu mày, trong mắt loé lên một chút không vui, chiếc sừng bạc này là biểu tượng cho thân phận của bộ tộc Bạc Nhãn Minh Hống của bọn họ, sao có thể để một nữ nhân đê tiện chạm vào.
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm trở nên lạnh lùng, tốc độ giơ tay ra ngay lập tức tăng vọt vô số lần, trong lòng Minh Tuế ớn lạnh, muốn né tránh nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.
Với khoảng cách gần trong gang tấc, cộng thêm tốc độ cực nhanh như vậy, suy nghĩ trong đầu Minh Tuế còn chưa kịp chuyển động thì đã bị một lóng tay chĩa vào giữa chân mày.
Cơ thể hắn ta run lên, ánh mắt nhất thời trở nên đờ đẫn, giữa ấn đường Bạch Đông Lâm toả ra thứ ánh sáng lấp lánh, ba tia sáng nhanh chóng bắn ra, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn đi vào trong thần hải của Minh Tuế.
“A di đà phật, tên súc sinh này quả nhiên không dễ đối phó như vậy mà!”
Ba cỗ thần hồn khổng lồ giống như người khổng lồ chống đỡ bầu trời, tạo thành trận thế có cấu trúc tam tài*, đứng sừng sững chót vót trong tứ phía thần hải của Minh Tuế.
(*Thiên, địa, nhân)
(*Thiên, địa, nhân)
“Ha ha, chẳng phải chuyện này đã nằm trong dự kiến rồi sao? Dù sao cũng là người kế vị hàng đầu của thế lực một phương, đương nhiên không thể không có con át chủ bài bảo vệ tính mạng rồi!”
Chí Ác nhỏ giọng cười lạnh, cả người hắn ta được bao quanh bởi ngọn lửa đen tối hừng hực, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào trung tâm của trận pháp.
Gầm!
Thần hồn chỉ đờ đẫn trong chốc lát của Minh Tuế lập tức thức tỉnh, hắn ta ngửa mặt lên trời tức giận gào rống, thần hồn của Yêu tộc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Toàn thân Bạc Nhãn Minh Hống đều có màu bạc, tứ chi thô to cường tráng bị một ngọn lửa bàng bạc bao quanh, cả người phủ đầy một lớp vảy màu bạc tinh tế chặt chẽ, chiếc sừng thần dị màu bạc trên trán đâm thẳng lên trời, bên trong con ngươi màu bạc sáng rực tràn ngập lửa giận.
Điều khiến Bạch Đông Lâm cảm thấy khó giải quyết nhất chính là bên ngoài thần hồn của Minh Tuế còn có một vầng trăng sáng, bất cứ lúc nào cũng rơi vào trong ánh trăng mông lung, bao phủ lấy toàn thân, là một pháp bảo phòng ngự thần hồn đáng giá nhất.
Ngoài trừ cái này ra, bên ngoài thần hồn của Minh Tuế còn tuôn trào vô số cấm văn, toát ra hơi thở mạnh mẽ, rõ ràng là bút tích của Đại Năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận