Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 601: Khôn Mạt giới

Quỷ Phủ, ra đời ở nơi cực âm Duy Nhất Chân Giới – Khôn Mạt giới, nó giống Thần Đình y như đúc, cũng là đại diện cho ý nghĩ của rất nhiều thế lực tối cao. Thần Đình đối nội, Quỷ Phủ đối ngoại, lấy xâm lấn Dị tộc thế giới làm chức năng chủ yếu, ám sát, tra xét, nằm vùng, tàn phá, ý nghĩa tồn tại duy nhất chính là đưa Dị tộc đến con đường diệt vong.
Trải qua năm tháng dài vô tận, tai mắt thám tử của Quỷ Phủ đã trải rộng khắp trời đất, không nơi nào không có, nắm được rất nhiều tình báo có ý nghĩa không bình thường đối với Nhân tộc, một tình báo quan trọng thôi cũng đã đủ để ảnh hưởng đến một cuộc chiến tranh. Cho tới bây giờ những thám tử kia của Quỷ Phủ vẫn là mối hoạ lớn trong lòng Dị tộc.
‘Hãi’ ném ra rất nhiều đồ vật, chính là những thứ mà thám tử phải trả cái giá đắt để thu thập về, ẩn chứa khí tức cường giả Dị tộc các giới.
Đây là mục đích Quỷ Phủ phái người tới đây, muốn thông qua người Đan Minh, phân biệt rốt cuộc là thế lực nào lần trước bất ngờ đánh Đan Minh, Khí Minh.
Cứ điểm Khí Minh ở Càn Nguyên giới bị phá hủy, phần lớn luyện khí sư bị tàn sát, cấp cao Nhân tộc tức giận, quyết định tiến hành đánh trả mang tính báo thù.
Tuy rằng chiến tranh giữa Nhân tộc và Dị tộc chưa bao giờ dừng lại, nhưng từ Kỷ Nguyên Mới tới nay đều là những trận xung đột nhỏ lẻ, bây giờ tập trung lực lượng tấn công mang tính chất trả thù một phần thế lực nào đó, đây là khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nợ máu trả bằng máu, Nhân tộc có thể chiếm cứ Duy Nhất Chân Giới, lấy sức một tộc đối đầu với rất nhiều Dị tộc, bằng thực lực mà nói thì chưa bao giờ sợ ai, đương nhiên sẽ không nuốt trôi cục tức này!
Hơn mười vị đại năng của Đan Minh động ý niệm, vương tọa đồng thau dưới thân chậm rãi bay ra, bọn họ là vai chính của hôm nay, đã biết trước chuyện phân biệt khí tức này.
Động tác của La Điện chậm một nhịp, ngừng ở cuối cùng, vừa rồi hắn ta có hơi phân tâm, là bởi vì nhớ tới La Sa, đứa con nối dõi tông đường độc nhất của mình.
Cũng không biết có phải La Sa bị kích động hay không, sau sự việc ở Đan Minh, La Sa thay đổi tính tình lười biếng lúc trước, bắt đầu say mê với tu luyện.
Đây vốn là chuyện tốt, hắn ta còn cảm thấy vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho La Sa tài nguyên tu luyện, nhưng tốc độ tiêu hao của La Sa có độ hơi khủng, không ngừng đòi hắn ta đồ, mấu chốt là thực lực cũng không có tiến bộ lớn, điều này không khỏi làm cho hắn ta nổi lên nghi ngờ, năng khiếu của con mình kém như vậy sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta cũng chỉ có thể suy đoán là La Sa quá chỉ vì cái trước mắt.
“Khụ khụ, ngươi chính là Lưu Đông Xuyên?”
Hãi dùng ánh mắt trắng bệch quan sát Lưu Đông Xuyên từ trên xuống dưới, tử khí xung quanh thân thể hơi thu lại.
“Vãn bối Lưu Đông Xuyên, ra mắt Hãi tư trưởng.”
Lưu Đông Xuyên hành lễ, cho dù là tuổi tác, thực lực hay những cống hiến cho Nhân tộc thì ở trước mặt những tư trưởng của Quỷ Phủ là cường giả Đại Năng này, hắn ta cũng chỉ có thể tự xưng là vãn bối.
“Ừm, không tệ, ngươi làm được rất tốt! Khụ khụ, có hứng thú tới Quỷ Phủ của ta làm việc không?”
Hãi gọn gàng dứt khoát tung ra cành ôliu, làm vẻ mặt hơn mười Đại Năng Đan Minh phía sau Lưu Đông Xuyên có hơi xấu hổ, làm ơn đi, lão nhân gia ngài muốn thọc gậy bánh xe thì có thể nói lén hay không, làm như vậy bọn họ rất mất mặt đấy.
“Xin lỗi, tạm thời vãn bối vẫn chưa có suy nghĩ này.”
Lưu Đông Xuyên quyết đoán từ chối, hắn ta yêu thích luyện đan, ở lại Đan Minh vẫn có thể cống hiến cho Nhân tộc, chỗ như Quỷ Phủ không phải giết chóc thì là hủy diệt, thật sự không thích hợp với hắn ta.
“Khụ khụ, đáng tiếc, các ngươi bắt đầu đi.”
Hãi nói xong nhắm mắt lại, với địa vị của lão ta thì mời một lần là đủ rồi, cũng chưa từng có thói quen làm khó người khác.
Đám người Lưu Đông Xuyên hơi chắp tay, sau đó lập tức rời mắt sang những thứ tà dị đang trôi nổi trên không trung.
Ngoại trừ Đan Càn có việc không tới ra, hầu hết Đại năng lúc trước ở ‘Tâm’ Cửu Hoàn đều tới, đặc biệt là mấy người La Điện và Lưu Đông Xuyên, sống được đến bây giờ, mỗi đại năng trên dưới Dị tộc đều từng tiếp xúc qua, đương nhiên sẽ ghi nhớ khí tức trong lòng.
Máu, chân tay cụt còn sót lại, hài cốt, kim loại vỡ nát, thậm chí là quần áo vải vóc, hàng trăm thứ đủ chủng loại, tất cả tràn ngập hơi thở hắc ám tà dị.
Đám người Lưu Đông Xuyên ngưng thần cảm nhận, cẩn thận phân biệt, đôi lúc sẽ chỉ một ngón tay ra, bắn một tia năng lượng vào một vật nào đó. Trong lòng bọn họ hiểu ra, mỗi lần ngón tay chỉ ra, đều là núi xác biển máu, nhiều không đếm xuể sinh mệnh ngã xuống.
Cũng không thể bắn lung tung, nếu không thế lực mục tiêu quá nhiều, khó có thể đạt được hiệu quả giết gà dọa khỉ, dù sao thì chiến trường của Nhân tộc đông đảo, áp lực vẫn là rất lớn.
Cần phải tung đòn chính xác, đánh một lần cho đối phương sợ, miễn cho con mèo con chó nào đó cũng dám chạy tới đánh lén.
Sau một lát, mọi người dừng tay lại, có mười mấy món đồ trong đống đồ trên không trung đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhạt, bị đám người Lưu Đông Xuyên bắn ra năng lượng đánh dấu nhiều lần.
Hãi mở mắt ra, đôi mắt trắng dã chăm chú nhìn đồ vật bị đánh dấu, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giơ tay thu tất cả những thứ trên không trung lại.
Đám người Lưu Đông Xuyên hơi chắp tay, cũng không hỏi nhiều, thúc giục vương tọa đồng thau trở về chỗ cũ.
“Hãi tư trưởng, trận đánh lén mười một năm trước cuối cùng là do thế lực nào làm?”
Một người nam tử thân hình cường tráng đứng dậy hỏi, giọng nói vang dội ẩn chứa sự tức giận vô hạn.
Người nam tử đứng thẳng trên vương tọa, cơ bắp cuồn cuộn, không lúc nào là không tỏa sức ép ra xung quanh, trên người tràn ra hơi thở nóng cháy.
Lưu Đông Xuyên thu hồi tầm nhìn, trong ánh mắt hiện lên hiểu rõ, thì ra là người Khí Minh, khó trách lại hấp tấp như vậy, lần trước bọn họ tổn thất quá lớn, e là không đến một trăm vạn năm cũng không thể hồi phục lại.
May mà hắn ta gặp được Bạch Đông Lâm, nếu không cũng không biết Đan Minh sẽ có kết cục như thế nào.
Hãi vẫn chưa trả lời, im lặng không nói giống như đang suy tư điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận