Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 631: Khác máu tanh lòng

Đây là một con cá yêu, thoạt nhìn tình huống, có vẻ đây mới là chủ nhân thật sự của con thuyền này. Bạch Đông Lâm nhíu mày, khoang thuyền được cách ly hoàn toàn với bên ngoài bằng trận pháp nên thần niệm của hắn khó có thể thăm dò được bên trong, không ngờ rằng lại có yêu trên con thuyền này.
Hèn chi, thuyền báu lại đi trên mặt nước, đó là sở thích đặc biệt của chủng loài Yêu có vảy giáp. Chúng không thích bay trên không trung vì vốn quen thuộc sống gần nguồn nước, chỉ ở những nơi có nước mới có thể giúp chúng phát huy hết sức mạnh của bản thân.
Nhưng tại sao những tu sĩ này lại ở chung một chỗ với loài Yêu?
Suy nghĩ của Bạch Đông Lâm tuôn trào, hắn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Tuy rằng loài Người và loài Yêu đang ở chung một mặt trận chống lại ngoại tộc.
Nhưng ngoại trừ việc cùng chống lại ngoại tộc, quan hệ của hai bên về bản chất cũng không phải là tốt, một số xung đột nhỏ vẫn thường xuyên xảy ra.
Ví dụ như Thần Huyết Thánh tông vẫn bí mật truy lùng yêu quái để rèn luyện huyết mạch cho thể tu của bọn họ. Hòa bình giữa hai loài chỉ là mặt ngoài do tầng lớp lãnh đạo định ra và duy trì.
Nếu không có sự uy hiếp từ ngoại tộc, chắc chắn chiến tranh sẽ lại nổ ra giữa loài Người và loài Yêu.
Khác máu tanh lòng.
Cơ bản đây là mâu thuẫn không thể giải quyết. Loài Yêu thì muốn ăn người để tăng tu vi, mà tu luyện thành công có thể hóa thành hình người, dễ thấy loài người trời sinh đã có hình thái “thân thể đại đạo” rất có sức hấp dẫn với chúng.
Tương tự, thân thể của loài Yêu cũng vô cùng có giá trị với loài Người, có thể dùng để luyện chế pháp bảo, đem đi luyện đan hay trực tiếp tinh chế ra huyết mạch, v.v…, không ai có thể cưỡng lại.
Mối quan hệ hòa hữu giữa hai tộc cực kỳ mong manh, kết quả mặt ngoài đều là nhờ cố gắng duy trì, vậy nên hiếm khi thấy người và yêu có thể chung sống hòa bình.
Nếu có thì cũng cực ít, ví dụ dạng người như Thương Long Đan thánh thuộc phe ôn hòa, chủ trương hai tộc chung sống hòa thuận cũng không có bao nhiêu, khó có thể thay đổi xu thế.
Từ góc độ này mà nói, tình huống trên con thuyền này có chút kỳ lạ, một con cá yêu lại nghênh ngang dạy dỗ một người tu sĩ, mà những người xung quanh lại giống như đã quen. Rõ ràng chuyện này không được bình thường.
“Xin đại nhân nguôi giận, là tên nhãi này ngang ngược cản trở hải trình của đoàn thuyền, xin đại nhân ra tay giúp giết chết hắn!”
Tên tu sĩ có khuôn mặt trắng trẻo lúc trước bước đến trước mặt cá yêu cung kính hành lễ, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.
“Hừ! Tên phế vật, có chút chuyện nhỏ còn không làm được.”
Đôi mắt to tròn có chút lồi ra ngoài của con cá yêu trợn tròn, giơ tay vẫy vẫy, sau lưng có một đám hộ vệ cao lớn mặc giáp đen nhảy ra, từng mảnh giáp va vào nhau phát ra từng tiếng chắc nịch.
“Hừm, ta hình như ngửi được mùi của tội ác, thật thú vị, người và yêu lại lén lén ở chung như vậy. Để ta xem xem các ngươi rốt cuộc đang làm trò gì!”
Ánh mắt của Bạch Đông Lâm lạnh lùng quét qua đám người, đôi mắt sắc bén mà sâu thẳm khiến người ta có cảm giác như có thể nhìn thấu lòng người.
Sắc mặt của tên tu sĩ nọ thay đổi lớn, pháp tướng khổng lồ nhảy ra từ mi tâm, cất tiếng gầm sắc lạnh:
“Cùng nhau xông lên! Giết hắn!”
“GIẾTTTT!”
Gàooo! Từng tên hộ vệ bên cạnh cá yêu hai mắt phát ra ánh sáng đỏ chót, bước chân nặng nề khiến boong tàu kêu vang, lập tức phóng đến gần Bạch Đông Lâm.
“Một đám kiến con, không biết sống chết là gì!”
Thân hình Bạch Đông Lâm vặn vẹo trong hư không, nháy mắt biến thành một vầng sáng đỏ rực rồi biến mất, những tu sĩ kia chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, một khối sợi chỉ màu máu chằng chịt bao phủ lấy bọn họ.
Ngay sau đó, Bạch Đông Lâm lại xuất hiện, bước đến trước mặt tu sĩ có khuôn mặt trắng trẻo nọ, thân thể hắn lấp lóe từng tia sét xanh lam, phát ra tiếng ầm ầm kinh khủng.
Toàn bộ hư không đều tràn ngập một luồng không khí cực nóng.
Sau khi Bạch Đông Lâm xuất hiện, hàng ngàn tu sĩ Nguyên Thần cảnh, Pháp Tướng cảnh, cùng với mười tên hộ vệ đều đứng bất động, như thể thời gian đang ngưng đọng trên người chúng.
Vù vù!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy ngàn “bức tượng” bỗng chốc ồ ạt vỡ nát. Toàn bộ những thứ bị bao phủ bởi vầng sáng màu đỏ đều không thể thoát khỏi, bất kể là xác thịt hay pháp bảo.
Dưới bầu không khí cực nóng, không hề có một giọt máu nào chảy ra, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thịt chín.
Những sợi chỉ kia vốn là từ pháp tắc Phá diệt tạo thành, vừa rồi di chuyển với tốc độ hơn một trăm ngàn dặm trên giây, hiển nhiên rất dễ dàng giết chết những tu sĩ cấp thấp này. Mà để không hủy những “tài nguyên tu luyện” này, Bạch Đông Lâm đã cố gắng hết sức để không biến chúng thành hư vô …
Bạn cần đăng nhập để bình luận