Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 210: Vẫn có thể chém được hai kiếm nữa

Hai tay xé rách không gian, Hắc Hổ muốn bước vào trong đó để trốn thoát. Nhưng nháy mắt tiếp theo đã có một luồng khí tức đáng sợ khóa chặt hắn ta lại, Hắc Hổ lập tức bị ngưng kết trong khoảng không, không thể nhúc nhích được nữa. Toàn thân bộ xương vàng được bao phủ bởi minh văn đỏ tươi giơ tay phải lên, dựng thẳng kiếm chỉ rồi từ từ chém về phía Hắc Hổ.
“Không xong rồi!”
Ở đằng xa, Bạch Đông Lâm cảm nhận được một luồng kiếm khí đáng sợ phóng lên tận trời thì lập tức dùng hết sức bình sinh để khống chế bộ xương vàng, khiến công kích hơi hơi chệch hướng.
Ha~!
Tiếng kiếm ngâm vang vọng cả bầu trời, một luồng ánh sáng vô hình vô chất cắt xoẹt qua hư không, Những nơi nó đi qua, không gian đều bị hủy diệt. Bầu trời bị chém ra một vết rách cực lớn.
Hắc Hổ tức giận trợn trừng mắt. Kiếm quang nhanh như chớp, hắn ta bị khí tức khóa lại nên căn bản là không kịp né tránh, trong lòng chỉ có thể gào thét.
“Không!”
Kiếm quang bị Bạch Đông Lâm chuyển hướng, xoẹt qua bên cạnh Hắc Hổ. Hắn ta ngay lập tức bị dư âm của nó xoắn chết!
Ầm ầm!
Kiếm quang cực lớn chém xuống mặt đất, Trụy Nguyệt Khanh bị chém thành hai nửa. Một vết nứt rộng chừng ngàn trượng chạy xuyên qua rìa miệng hố thiên thạch cao chót vót. Vết nứt đen nhánh lan đến tận cuối tầm mắt.
Khe nứt sâu không đáy, có một chút hồng quang từ từ xuất hiện bên trong, đó là nham thạch đang phun trào.
Sắc mặt Bạch Đông Lâm nhanh chóng biến đổi, chơi lớn quá rồi! Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì bóng dáng đã vụt qua. Một bàn tay linh hồn kim sắc rất lớn duỗi ra từ mi tâm, túm lấy linh hồn đã tan vỡ của Hắc Hổ vào trong Thần Hải để trấn áp!
Bà nội nó, cẩu thả quá, đánh giá lệch pha sức chiến đấu của bộ xương vàng quá rồi. Nếu hắn không chuyển hướng công kích vào thời khắc mấu chốt thì đừng nói là hồn phách, sợ là ngay cả Chân Linh của Hắc Hổ cũng đều bị quét sạch!
Trong vòng mấy nhịp thở Bạch Đông Lâm đã tóm lấy linh hồn thu vào trong vòng tay Tử Triệu rồi mời lão đại xương vàng vào trong vòng tay. Xong xuôi thì co cẳng lên chạy cho nhanh, hắn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, mấy bước là đã tránh xa chỗ thị phi này.
Gây ra động tính lớn như vậy thực sự không phải là ý định ban đầu của Bạch Đông Lâm. Hắn luôn muốn theo đuổi con đường khiêm tốn, trưởng thành hèn mọn một chút, chưa vô địch thì quyết không lộ mặt.
Động tĩnh lớn như vậy, nếu thu hút sự chú ý của mấy người có tâm thì không hay một tí nào, thà cứ rút lui trước còn tốt hơn. Mục đích của chuyến đi này hắn cũng đạt được rồi, không thể để thời khắc quan trọng nhất thì lại ngã cắm đầu.
Tốc độ của Bạch Đông Lâm cực kỳ nhanh, một lúc sau hắn đã trở lại địa cung dưới vương thành.
Thần niệm của Bạch Đông Lâm tràn ra, ngoại trừ hai luồng khí tức quen thuộc thì bên trong địa cung đã là cảnh người đi nhà trống. Bạch Đông Lâm suy nghĩ một chút liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bóng dáng hắn vừa chuyển động thì đi tới trạch viện của tiểu hòa thượng Minh Tịnh.
“Tiểu sư phụ Minh Tịch, Bàng huynh.”
“Bạch huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi!”
“A Di Đà Phật, tiểu tăng biết Bạch thí chủ là người hiền được trời trợ giúp, sẽ không xảy ra chuyện gì mà.”
“Ngươi thôi đi tiểu hòa thượng, mấy ngày nay người lo lắng nhất chính là ngươi đấy!”
Ba người ngồi trong viện tử trò chuyện một lát, Bàng Diêu tiếp tục nói:
“Bạch huynh đệ, bởi vì mật thám của thế lực thần bí bị vạch trần nên tất cả đạo hữu trong địa cung đều nhất trí cho rằng việc mọi người tụ tập lại một chỗ đã không còn an toàn nữa, có thể là căn cứ này đã bị lộ rồi.”
“A Di Đà Phật, Bạch thí chủ, tiểu tăng và Bàng thí chủ đợi ở đây chỉ để giải thích chuyện này cho ngươi đấy.”
Bạch Đông Lâm gật gật đầu, điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn. Chỉ cần đám tu sĩ này không ngu ngốc thì sẽ không đợi ở đây nữa. Bạch Đông Lâm chắp tay cảm tạ:
“Hai vị có tâm!”
“Bạch huynh đệ, sau này ngươi có tính toán gì không?”
Bạch Đông Lâm hơi trầm tư, mật thám Huyền Diệp đã bị hắn giết chết nhưng có lẽ nơi này cũng đã bị lộ rồi. Có điều lần này giao thủ với thế lực thần bí, Bạch Đông Lâm cũng tìm hiểu được một chút lai lịch của đối phương, nên thật ra thì cũng không hề sợ bọn chúng.
Trong tay hắn vẫn còn một con át chủ bài, ước chừng đại lão xương vàng vẫn có thể chém được hai kiếm nữa!
“Hai vị vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn. Ta sẽ ở lại đây một thời gian để giải quyết một số chuyện vụn vặt.”
“Vậy…”
Hai người bọn họ đều biết thực lực của Bạch Đông Lâm cực kỳ mạnh, nếu đi theo hắn thì chẳng những không giúp được gì nhiều mà có khi còn kéo chân sau người ta nữa kìa.
“Tiểu hòa thượng, thực lực của Bạch huynh đệ chúng ta đều thấy rõ. Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước thì hơn.”
“A Di Đà Phật, vậy cũng được.”
Cả ba người để lại phương phát liên hệ bí mật rồi tạm biệt nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận