Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 886: Chém thẳng xuống Phật Đà đen kịt

Có không ít đại năng cường giả ở trong đó chiến đấu kịch liệt, cũng không biết là vì tranh đoạt thứ gì nữa. Nơi hư không phía trên khoảng không hỗn độn đó, có một chiếc chiến hạm tỏa ra kim quang ngàn vạn trượng đang bay lơ lửng, chính là do Thần Đình sắp xếp phái tới để giám sát mọi chuyện trong lần bí cảnh mở ra này.
Bên trong chiến hạm, nơi phòng chỉ huy rộng lớn lại là một mảnh trống rỗng, chỉ thấy bóng dáng của một nam và một nữ.
Nữ tử đeo chiếc mặt nạ được chạm rỗng, lười biếng nằm bò lên trên quang cầu mềm mại, hai tay ôm một tấm bảng Thanh Đồng, len lén cười ngây ngô.
Bên cạnh là người nam tử mặc áo bào trắng đang ngồi thẳng giữa không trung, bàn tay khẽ vuốt lên trường kiếm đen nhánh đặt trên đùi, liếc mắt nhìn nữ nhân đang cười ngây ngốc, cuối cùng không nhịn được bèn mở miệng nói:
“Ta nói này, Lâm, dáng vẻ quỷ dị này của ngươi cũng đã kéo dài hơn hai tháng rồi đấy, trên cái Tiềm Long bảng gì đó mọc ra hoa hay sao vậy? Nếu không phải thần hồn của ngươi không có chút dị thường nào, ta đã cho rằng ngươi bị tâm ma đoạt xá rồi!”
“Haiz, thật là hối hận đã dẫn theo ngươi tới đây. . . Nếu mà ngươi gặp chuyện không may, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ không tha cho ta đâu.”
Lâm nghe thế thì cả người khựng lại, bàn tay lật một cái đã thu hồi lại Tiềm Long bảng, rướn người dậy ngồi khoanh chân ở trên quang cầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo bào trắng, nói lớn tiếng:
“Chỉ Lục, ngươi không bình tĩnh được nữa chứ gì!? Được thôi, vậy thì ngươi để ta rời khỏi đây đi! Ta cũng không muốn ở hoài một chỗ với ngươi đâu! Mỗi ngày đều chỉ lo chơi cùng thanh kiếm rách đó, hứ, còn nói ta, ngươi càng nhàm chán hơn ta nhiều!”
Lâm nói xong, nhìn gương mặt lạnh lùng không chút động tĩnh nào của Chỉ Lục, đảo mắt một vòng, lại tỏ vẻ tội nghiệp mà nói tiếp:
“Chỉ Lục đại thúc! Thúc hãy đồng ý đi mà! Cho ta ra ngoài hóng mát xíu thôi, ta bảo đảm sẽ không chạy lung tung đâu! Đợi tới khi thúc muốn rời đi, ta sẽ trở về ngay lập tức! Thúc xem, có được không vậy!”
Bàn tay đang xoa kiếm của Chỉ Lục chợt khựng lại, mày nhíu chặt, mở miệng nói: “Lâm, đã bảo là không được kêu ta kiểu vậy nữa, nếu không há chẳng phải là rối loạn bối phận hay sao. Giao lưu như cùng lứa với nhau, đã là ranh giới cuối cùng trong lòng ta, nếu ngươi cứ như vậy, ta cũng chỉ có thể gọi ngươi là Thái tổ di nãi nãi!”
“Còn về chuyện rời khỏi chiến hạm? Ngươi đừng có mà mơ, ta đã đồng ý với phụ thân ngươi, không để cho ngươi rời khỏi chiến hạm nửa bước. Ngươi có còn nhớ kết quả lần trước ngươi chạy loạn không? Hên là ngươi may mắn đó, nếu không đã sớm chết vì bị Tuế Nguyệt phản phệ rồi!”
“Chậc! Không được thì thôi, làm gì hung dữ vậy? Ta ứ thèm cái bối phận Thái tổ di nãi nãi đấy!”
Lâm bĩu môi, lại lôi Tiềm Long bảng ra, tiếp tục nhìn chăm chú vào mấy chữ lớn mạ vàng ở đầu tấm bảng.
Tên này không ngờ lại lợi hại đến vậy, thế mà lặng yên không một tiếng động leo lên đứng đầu Tiềm Long bảng!
Trên thế giới này có rất nhiều người tên là Bạch Đông Lâm.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm nhìn thấy Tiềm Long bảng, đã chắc mẩm người này chính Bạch Đông Lâm mà nàng ta quen, hơn nữa ngay lúc này cũng đang ở trong Hải Nhãn bí cảnh, chỉ tiếc là, có tên Chỉ Lục cố chấp đó nhìn chằm chằm, lần này đã định trước là không có duyên gặp gỡ.
Chỉ Lục lắc đầu vẻ bất lực, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhíu mày, khẽ ngước đầu, mắt nhìn về phía một vùng thế giới khác.
“Hừ! Kẻ nào to gan như vậy?!”
“Lại dám gây rối tại Hải Nhãn bí cảnh, đáng chết!”
Vẻ mặt Chỉ Lục rét lạnh, ý chí mênh mông cuồn cuộn tuôn ra, bàn tay khẽ lật, một tấm pháp lệnh Tra Xét lấp lánh thần quang hiện ra.
Búng ngón tay một cái, pháp lệnh như một thanh kiếm sắc bén, mang theo kiếm mang bén nhọn vô biên vô tận, phút chốc đã vượt qua mấy vùng thế giới, ập thẳng xuống phía trong Lũy Do giới.
Pháp lệnh Tra Xét như hóa thành một đạo kiếm trụ cao mấy chục vạn trượng lập lòe kim quang, phóng nhanh qua, trong nháy mắt đã chặt đứt sáu cột trụ đen vặn xoắn mà Ma La đã từng cắm vào địa tâm đại lục.
Hư không chấn động kịch liệt, tạo ra vô số gợn sóng, chiến hạm tỏa kim quang từ từ bay tới, sau đó nhanh chóng bắn ra vô số xiềng xích màu vàng, phóng về phía hắc quang vô tận quấn chặt lấy Phật Đà quái dị.
Chỉ Lục cầm thanh trường kiếm đen nhánh, đứng thẳng phía trên chiến hạm, mắt nhìn chằm chằm vào Pháp Thân lão tổ khổng lồ này, mày nhíu càng chặt.
“lão tổ Thác giới. . .”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Phật Đà kỳ dị này lại là ai đây?”
“Hừ! Dù có là ai, dám can đảm vi phạm pháp quy của Nhân tộc, chém trước rồi hẵng nói sau!”
Bóng dáng Chỉ Lục vút qua, tay cầm kiếm sắc, chém thẳng xuống về phía Phật Đà đen kịt, nghiền nát hàng loạt lá chắn thứ nguyên.--
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận