Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1957 - Cuộc đối đầu của người siêu thoát (3)

Vòng xoáy tối tăm sâu thẳm từ từ lan rộng, cắn nuốt triệt để tất cả những thứ bị lan đến gần.
Bạch Đông Lâm nhìn bằng ánh mắt hờ hững, hắn đứng trên một chiến hạm Chư Thiên đầy thương tích, mắt nhìn về phương xa, ở tận cùng cảm nhận, có một đám Tai họa đen tối lao đến tựa như thủy triều dâng trào.
“Đại nhân......”
Tà Phong quân chủ và Thương Ngô đứng sau lưng Bạch Đông Lâm, khí tức uể oải, trong mắt để lộ nét mệt mỏi, nhưng khi đối diện với cuộc bao vây chém giết của cường giả Tai họa đen tối vô tận, khuôn mặt họ vẫn lộ ra một ít vẻ đỏ bừng phấn khích.
Vì tộc đàn, chiến tử nơi sa trường thì có sao?
Mấy trăm tỷ năm qua, hắn theo Bạch đại nhân đi chinh chiến phúc địa của Tai họa đen tối, tiêu diệt sạch sẽ biển máu tươi, toàn bộ cường giả Tai họa đen tối ở Ám Vực Chí Cao, khu vực hạch tâm của Hắc Luân Oa Tâm Đẳng, Chư Thiên vô tận, đều chết dưới lưỡi đao của họ.
Đương nhiên, dưới cường độ cao chém giết liên tục, thương vong của liên quân vạn tộc cũng hết sức nặng nề, cho dù có Bạch Đông Lâm trông chừng, bọn họ gần như cũng suýt bị giết và bị thương, có điều chuyện này cũng hợp lý thôi, Tai họa đen tối không phải quả hồng mềm, cũng sẽ không để mặc bọn họ tùy ý tàn sát, nhưng vậy thì đã sao?
Chẳng qua là chết mà thôi, đó mới là vinh quang vô thượng!
Dẫu có chết cũng không hối tiếc!
Ùm ùm——
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt, lật tay lấy tấm bia đá Vô Danh ra.
Chỉ thấy hình vẽ bóng lưng của “Chiến” vốn mờ mờ ảo ảo lúc đầu trên đó đã trở nên ngày càng rõ rệt sau mấy trăm vạn năm, đỏ tươi, thậm chí còn có dấu hiệu quay đầu nhìn lại.
“Người siêu thoát sắp trở lại rồi sao?”
Bạch Đông Lâm chẳng phải kẻ ngốc, vốn dĩ hắn đã hiểu ý nghĩa của “Chiến” ngay từ đầu, đây là thủ đoạn đặc biệt để cảnh cáo hắn, hiện giờ đã là lúc không thể không lui.
Nếu không lùi bước, dưới lửa giận của người siêu thoát Tai họa đen tối, hậu quả khó lường.
“Hừ!”
“Đám chó con, vậy thì để cho các ngươi sống thêm một khoảng thời gian nữa đi!”
Bạch Đông Lâm đè nén suy nghĩ, cất bia đá Vô Danh lại rồi quay đầu nhìn về phía hai người Thương Ngô, sau đó lại đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào không gian mênh mông bên trong chiếc chiến hạm Chư Thiên cuối cùng này.
Không gian Hư Vô có vô số quan tài bằng đồng được trưng bày lơ lửng, trong đó là những chiến sĩ Vĩnh Hằng đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng khí tức và ý chí của họ vẫn còn cháy bỏng, không thể xóa nhòa.
“Thương Ngô, Tà Phong, đưa các huynh đệ về nhà!”
Bạch Đông Lâm cụp mắt xuống, hắn đã cố hết sức, nhưng thực lực của liên quân yếu ớt, quả thực quá vất vả để chống lại toàn bộ phúc địa Tuyền Qua Chư Thiên của Tai họa đen tối.
Mỗi một Chư Thiên chí cao này đều nằm trong tầm kiểm soát của sức mạnh siêu thoát, đáng sợ đến mức ngay cả hắn cũng đã mấy lần cận kề cái chết.
Còn da ngựa bọc thây là niềm vinh quang của chiến sĩ, Bạch Đông Lâm biết rõ, nếu ôm khư khư lòng thương hại với những chiến sĩ này thì đó chính là sự sỉ nhục ác liệt nhất!
“Bạch đại nhân! Người, người......”
Con ngươi Thương Ngô bỗng chốc co rụt, nhìn một chút lũ Tai họa đen tối đang vây giết tới đây từ phương xa, trong chớp mắt đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra.
“Đi đi, đây là mệnh lệnh!”
“Ha ha, sao nào? Ngươi cho rằng ta sẽ chết ở đây à?”
Bạch Đông Lâm khẽ nhíu mày, hẳn chả thèm để ý tới lũ Tai họa đen tối đang gào rú kia, nếu không phải kiêng kỵ người siêu thoát, thì mấy thứ này có đáng là gì?
Lý do hắn ở lại chính là để xóa sạch mọi dấu vết, nếu không, dưới sức mạnh của người siêu thoát, đi hay không đi vốn chẳng có gì khác biệt.
“Tuân lệnh!!”
Trong lòng Thương Ngô và Tạ Phong run lên, trải qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng đã khiến bọn họ luyện thành nỗi sợ hãi tột độ trước uy quyền tối cao của Bạch Đông Lâm, gần như luôn nhận lệnh theo bản năng.
Chiến hạm Chư Thiên tàn tạ phóng ra ánh sáng nhạt nhòa, mang theo vô số quan tài, lao về phía vùng đất Hội Tịch.
“Gừ gừ gừ!”
“Giết! Giết hắn——”
Bạch Đông Lâm nhìn khắp xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sát khí đáng sợ tràn ra, cực kỳ lạnh lẽo, đóng băng thời không.
Màu đỏ tươi lập lòe, đầu lâu cuộn tròn, máu tươi nồng đậm hội tụ thành biển.
“Quái vật!”
“Ngươi không thể giết chết quái vật này! Gừ gừ gừ! Ta, không cam tâm! "
Ám Vực Nguyên Tổ, kẻ thống trị tối cao ngoài sáng của toàn bộ Chư Thiên trong Ám Vực Chí Cao, giờ đây đã nằm ​​gọn trong lòng bàn tay của Bạch Đông Lâm. Sức mạnh xoáy nước vô lượng tuôn ra giết chóc, đầu nguồn tin tức không ngừng tan rã, nét mặt của hắn ta tràn đầy vẻ không cam lòng và sợ hãi, hắn ta điên cuồng gào thét.
“Lão đông tây, ngươi đúng là giàu có đến chảy mỡ nha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận