Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 337: Bầu không khí quỷ dị

Mặc dù hắn không giống Trương Hải, thân là Bất Tử Bất Diệt không bị hạn chế thọ nguyên, hắn có thể nhởn nhơ trong một thời gian rất dài. Nhưng nếu có đường tắt thì lý nào lại không đi chứ! Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Đông Lâm đã có quyết định, hắn nói với Thượng Trung:
“Chấp sự đại nhân, việc đại hội Đan Đạo xin cho ta suy nghĩ lại. Nếu đến lúc đó vãn bối có thể đi được thì việc tham gia cũng không phải không thể.”
“Ha ha ha, được, lão phu tin là chỉ cần ngươi tham gia, nhất định có thể mang về mặt mũi cho Thánh Tông!”
Thấy Bạch Đông Lâm bị mình thuyết phục, Thượng Trung rất vui vẻ, thoải mái cười to. Sau đó hai người lại đàm luận sự việc liên quan đến đại hội Đan Đạo thật cặn kẽ, Thượng Trung còn thành lập liên hệ với vòng tay của Bạch Đông Lâm. Có gì sau này còn liên hệ với nhau.
Sau một hồi lâu hai người mới rời khỏi đại điện, trở lại quảng trường. Bạch Đông Lâm đoán chừng các hội trường so tài khác cũng sắp kết thúc rồi.
Hắn khoanh chân ngồi trên quảng trường, đợi hơn nửa canh giờ thì vòng tay Cực Đạo trên cổ tay trái bắt đầu lấp loé hồng quang. Trong lòng Bạch Đông Lâm thầm nghĩ, cuối cùng thì cũng xong rồi!
Từng cánh cửa ánh sáng tự động mở ra trước mặt 100 đệ tử.
Mọi người đều đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn nhau. Sau đó mỗi người đều mang theo vẻ mặt kích động bước vào cửa ánh sáng.
Trên Giới Hải.
Một đại lục hắc ngọc lơ lửng giữa không trung.
Đại lục cực lớn đang lơ lửng này chính là một khối hắc ngọc hoàn chỉnh, trong suốt như pha lê. Trên đó được khắc đầy minh văn phức tạp cùng vô số đồ án hoa văn, nhìn vừa hoa lệ vừa thần bí.
Từng cánh cửa ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên đại lục hắc ngọc, Bạch Đông Lâm bước ra, sóng mắt lưu chuyển thu hết hoàn cảnh chung quanh vào trong tầm mắt.
Trong hư không có tổng cộng hai nghìn cửa ánh sáng, đều là những đệ tử đã thông qua đại hội so tài lần này, nhận được suất đi đến mảnh vỡ thế giới.
Trong này đó, một nghìn đệ tử thông qua đấu võ mà lấy được danh ngạch đứng chung một chỗ, khí tức so với một nghìn đệ tử còn lại thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Trên người bọn họ vẫn có chiến ý nồng đậm chưa tán. Những đệ tử có tự tin tham gia đấu võ thì thực lực chắc chắn là không yếu. Để đi qua một loạt các trận đấu rồi được chọn lựa thì càng là tinh anh trong tinh anh.
Hai nghìn đệ tử đã đến đông đủ nhưng trên đại lục hắc ngọc vẫn im lìm không động tĩnh, giống như đang đợi điều gì đó. Tuy những đệ tử này sốt ruột muốn chết nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài. Chỗ này là Giới Hải, một trong những trọng địa hạch tâm của Thánh Tông, không phải là nơi bọn họ có thể làm càn, thế nên chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Lại qua thời gian một chung trà, hư không phía trước đám đông lại xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Có khoảng ba ngàn cái liên tiếp hiện ra.
Bạch Đông Lâm cùng tất cả đệ tử có mặt ở đây đều sững người, tình huống gì đây? Không phải chỉ có hai nghìn suất đi thôi à?
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, từng bóng người đã lần lượt vượt qua cửa ánh sáng, đáp xuống đại lục hắc ngọc.
Sắc mặt đệ tử ở đây, bao gồm cả Bạch Đông Lâm đều xanh lè, một luồng khí thế sát phạt cực kỳ kinh khủng ập đến trước mặt bọn họ. Ngoại trừ một vài đệ tử, những người còn lại đều liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
Những người này là ai?
Bạch Đông Lâm mở Linh Hồn Chi Nhãn, chỉ thấy trong hư không phía trước có vô số sát ý đang hội tụ, liên kết cùng nhau rồi ngưng thực thành một con mãnh thú dữ tợn cao tới vạn trượng, dương nanh múa vuốt như muốn nhào vào cắn người!
Sát ý quá đậm, chiến ý quá thuần túy, trong lòng Bạch Đông Lâm hơi chấn động, chẳng lẽ Thánh Tông đã triệu tập những người kia trở về?
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà triệu hồi đệ tử ở các chiến trường rải rác khắp chân giới, tất nhiên sẽ tiêu hao không ít đâu. Nếu có động tác lớn như vậy, xem ra mảnh vỡ thế giới này rất bất thường, ít nhất cũng không giống như trước!
Khí thế của ba ngàn đệ tử kia quá kinh khủng, liếc mắt nhìn đám người Bạch Đông Lâm rồi cũng không mấy để ý nữa. Bọn họ đã cố gắn thu liễm lắm rồi, nhưng hơi thở tràn đầy sát ý tản ra vẫn ngưng tụ thành dị tượng giết chóc, tạo thành uy hiếp với người bên ngoài. Đây không phải là cố ý ra oai đâu.
Bạch Đông Lâm híp mắt lại, trên tay những người này đã dính máu vô số sinh mệnh!
Khác với đám tội phạm cực ác trong Hắc Ngục. Trên tay bọn chúng cũng nhiễm đầy sinh mạng vô tội, hầu như đều là loại rác rưởi tàn sát phàm nhân, mỗi tên ít nhất cũng cả triệu!
Còn những đệ tử này, sinh mệnh mà họ giết chết đều là cường giả thực lực không kém. Đây hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau, Bạch Đông Lâm có thể cảm ứng được chiến ý từ trong sát ý một cách cực kỳ rõ ràng.
Nhân mã hai phe không quấy rầy lẫn nhau, tiếp tục đứng chờ trong bầu không khí quỷ dị ở nơi này thêm một lát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận