Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1898 - Tai họa đen tối cấm qua (2)

“Cái này, cái này...”
Nam tử oai hùng không thể tin mở hai mắt ra, hơi thở Bỉ Ngạn cực nóng dâng trào, ngoại trừ còn hơi suy yếu, đã không khác gì ngày bình thường, chỉ cần tốn chút thời gian nữa, là có thể phục hồi đầu nguồn tin tức, trở lại đỉnh phong.
“Thương Ngô đa tạ ân cứu mạng của các hạ!”
“Xin hỏi tục danh của các hạ? Ta tất sẽ khắc trong tâm khảm, ngày khác sẽ biểu hiện lòng cảm kích!”
Sắc mặt Thương Ngô trang nghiêm, khom người cúi đầu, lòng cảm kích không lời nào có thể diễn tả được.
“Gọi ta 'Bạch' là được rồi.”
“Giây phút đại kiếp, tự nhiên Nhân tộc sẽ giúp nhau canh gác, sao phải nói cảm ơn nữa?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, nghiêng người tránh khỏi đại lễ của đối phương.
“Đúng vậy, đại kiếp, đại kiếp...”
Thương Ngô thấp giọng nỉ non, hắn ta cảm giác được thời không nơi đây đang ở trạng thái đông cứng, hiểu ra đấy là vì “Bạch” không muốn để chậm trễ chiến cơ, cố ý làm như thế, nên đã nhiều lời hai câu.
“Lần này Tai họa đen tối xâm nhập, thế tới quá mức đột ngột hung mãnh, ta lệ thuộc vào tòa án Sinh Mệnh, quân chủ thứ bảy, lần này vốn lĩnh mệnh đến vùng đất Hôi Tịch, tập kích Tai họa đen tối theo Chư Thiên Đạo Diễn, cho những thằng nhóc này một bài học.”
“Lại không ngờ rằng, trận chiến tiêu diệt còn chưa kéo dài bao lâu, đã gặp phải dị biến kinh thiên bực này, thương vong của các thuộc hạ thảm trọng!”
Sắc mặt Thương Ngô đau thương, quân đội của hắn ta xung kích trong dòng lũ đen nhánh, đã sớm bị đánh tan, tính cả chiến hạm Chư Thiên đồng hành, còn bị phá hủy ba chiếc, chắc hẳn tình trạng đám người còn lại càng không chịu nổi, sống chết khó nói.
“Thương Ngô.”
“Hửm?”
Thương Ngô nghe thấy tiếng gọi, vội vàng đè suy nghĩ xuống, ngẩng đầu nhìn tới, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Bạch Đông Lâm chắp tay nhìn trời, ánh mắt hờ hững xuyên thấu qua thời không ngưng kết, nhìn thẳng vào Ám Hồng cổ thành, hơi thở bạo ngược, sát cơ nghiêm nghị, khiến Thương Ngô cảm giác được một chút chấn động cả tâm thần, tồn tại tự ngã giống như sắp bị một vòng xoáy đen nhánh cắn nuốt ma diệt.
“Ngươi hãy tìm một chỗ an toàn dưỡng thương, hoặc là rời khỏi vùng đất Hôi Tịch, trận chiến đấu kế tiếp cứ giao cho ta.”
Răng rắc!
Lời còn chưa dứt, Bạch Đông Lâm đạp nát thời không đông cứng, bóng dáng vỡ vụn như ảo ảnh, tin tức phức tạp và thời không thối nát đều bị xé rách cực kỳ nhanh chóng.
Keng --
Ầm ầm!
Tiếng va chạm kim loại vô cùng kinh khủng, vang vọng đất trời, truyền khắp thời không Hôi Tịch, chiến trường huyên náo tiếng gào thét không dứt, đột ngột yên tĩnh lại, rất nhiều người đang say sưa chém giết, đều chấn động trong mắt, nhìn ra đường chân trời phía xa.
Răng rắc! Leng keng!
Nắm đấm bạch quang sáng chói phá vỡ tất cả mọi thứ trên đường nó đi, không biết bao nhiêu dòng lũ đen nhánh đã bị cắt đứt, dùng tốc độ nhanh đến không thể cảm giác được mà đánh thẳng vào Ám Hồng cổ thành.
Thành cổ xuất phát từ tay người siêu thoát, lại được gia trì vĩ lực khái niệm, thế mà lại bị đập ra một lỗ thủng, sức mạnh hủy diệt trút xuống phía dưới, Ám Hồng cổ thành nguy nga vô lượng chậm rãi nghiêng ngả, kéo theo đó là xiềng xích khổng lồ kết nối với các hung địa, khi va chạm với nhau chấn động leng keng vang trời.
Nói rất dài dòng, dưới Đóng Băng Thời Không, hiện giờ cách lúc Bạch Đông Lâm đi ra khỏi trói buộc của Thời Ma mới trôi qua một hơi thở, đánh một kích sáng chói, bộc lộ ra răng nanh sắc bén.
“Là ngươi!”
Khấp Huyết Dựng Đồng có hơi chuyển động, đợi khi thấy rõ bóng dáng Bạch Đông Lâm, đồng tử nhỏ không thể thấy lại co rút nhỏ đi một ít.
Mới qua mấy trăm năm, sao chủ Tử Ám có thể quên Bạch Đông Lâm được, chính cái thằng nhóc là hậu chiêu của người siêu thoát nhưng lại mơ hồ không rõ đó, đã phải hiến tế Thời Ma, lúc này mới ngăn chặn nó được.
Cũng may, tất cả thuận lợi, cửu đại hung địa đã khôi phục toàn bộ, cán cân thắng lợi đã nằm ở phía bọn họ rồi.
“Ha ha ha! Nhân tộc, quả thực ngươi rất mạnh, mạnh đến mức làm ta cũng phải kiêng dè ngươi không thôi, đáng tiếc, ngươi đã đến chậm, mọi thứ kết thúc hết rồi!”
Chủ Tử Ám thoải mái cười to, sau lưng lại khẽ nhúc nhích ý niệm, thức tỉnh bóng dáng khủng bố ẩn nấp ở chỗ sâu trong thành cổ.
Phốc!
Bạch Đông Lâm cứ làm như không nghe thấy, tự rút cánh tay hãm sâu trong vật chất của Ám Hồng ra, ánh mắt chớp lên, lỗ thủng đen nhánh bị hắn đấm một quyền lún vào tới mấy trăm vạn năm ánh sáng, đang phục hồi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
“Kết thúc?”
“Ha ha...”
Bạch Đông Lâm thấp giọng cười lạnh, trút cảm giác xuống phía dưới, hắn nhìn thấy, vô số kể quái vật Tai họa đen tối đang dùng ánh mắt tàn nhẫn bạo ngược nhìn chăm chú vào hắn.
Hắn nhìn thấy, trong các ngõ ngách trải rộng khắp cả vùng đất Hôi Tịch, cường giả vạn tộc điên cuồng chém giết với Tai họa đen tối, dùng ánh mắt mong đợi ngắm nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận