Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 430: Duy Độ Chi Tâm

Trận thi đấu này tiến vào hồi kết trong sự thích thú của Bạch Đông Lâm, cùng với việc La Sa liều mạng đuổi theo. “Sao có thể?!”
“Không thể nào! Thần hồn của hắn hẳn không cầm cự được lâu như vậy, tại sao chứ? Vì sao thần hồn của hắn không bị khô kiệt?”
Vẻ mặt La Sa ủ rũ, hắn ta không dám tin chính mình lại thất bại thảm hại như vậy. Thành tích của hắn dừng lại ở bảy mươi năm vạn trượng, mà đóa hoa Lam Tử của Bạch Đông Lâm lại cao đúng một trăm vạn trượng.
Đây vẫn là kết quả Bạch Đông Lâm còn giữ lại thực lực, sau khi lần luyện đan thứ hai kết thúc, thì hắn đã phát hiện mình chơi hơi quá.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ để lộ thần hồn của hắn đặc biệt. Điều này đối với người thích giữ lại át chủ bài cho mình mà nói không hề cần thiết.
Tất cả những đan dược được luyện chế ra đều bị nhụy hoa cắn nuốt. Hắn lại không mang đi được, chỉ cần giành lấy hạng nhất là đủ rồi.
Vì vậy lúc khai lò lần thứ ba, hắn đã bỏ đi tám lò luyện đan còn lại. Lúc ấy La Sa thấy vậy còn vui vẻ một hồi, tưởng rằng cuối cùng Bạch Đông Lâm đã không thể kiên trì được nữa.
Đáng tiếc những lần mở lò kế tiếp, tiến độ của Bạch Đông Lâm đều cố định ở một giới hạn. Từ đầu đến cuối đều dẫn trước hắn ta, thỉnh thoảng lại cho hắn ta chút hy vọng, sau đó lại hung hăng đả kích hắn ta.
La Sa cảm thấy chính mình bị chơi hỏng rồi!
‘Đinh! Đinh! Đinh!’
Ba tiếng chuông vang lên, tượng trưng cho trận thi đấu đại hội Đan Đạo lần này đã kết thúc.
‘Phù!’ La Sa thở ra một hơi thật sâu, che giấu sự ủ rũ trên gương mặt. Sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép hắn ta lộ ra vẻ thất bại.
Cùng lúc đó, đáy lòng hắn ta cũng hơi nghi hoặc, vì sao phụ thân đại nhân lại không âm thầm ra tay?
Tuy rằng phụ thân đã lén giúp đỡ hắn ta trong thi đấu, nhưng đây là chuyện khiến La Sa cảm thấy bị sỉ nhục nhất.
Nhưng hắn ta phải thừa nhận rằng, đến cuối trận đấu, đáy lòng không biết xấu hổ mong chờ phụ thân đại nhân ra tay.
“đại hội Đan Đạo lần này đã kết thúc thành công!”
“Đã tìm ra người chiến thắng, bước lên tâm đỉnh!”
“Giành lấy vinh quang thuộc về mình.”
Giọng nói dõng dạc hào hùng truyền tới từ nơi chân trời, vang vọng khắp trời đất, mênh mông cuồn cuộn lan tỏa khắp Cửu Hoàn Chi Tâm.
‘Ô ô ô!’
Tiếng hoan hô như thể sóng thần!
Tất cả khán giả ngồi trên những chiếc lá to khổng lồ đều sôi trào. Hai mắt nóng bỏng nhìn mười người đứng đầu xuất sắc nhất.
“Ôi! Sư đệ thắng rồi! Thắng rồi!”
Liên Tâm và Niên Niên ôm lấy nhau rồi xoay tròn, dưới sự cảm nhiễm bởi tiếng hò reo của đám đông, họ phát ra tiếng cười như chuông ngân.
“Sư tôn, lão nhân gia ngài nói không sai, thể tu chúng ta cũng không hề thua kém ai cả, cho dù là con đường Đan Đạo cũng thế!”
Mắt Thượng Trung ngấn lệ, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện. Cuối cùng chấp niệm cánh cánh trong lòng vạn năm đã tan biến.
‘Ong!’
Ngay sau đó một tiếng ‘ong’ vang lên, đóa hoa Lam Tử chở mười người đứng đầu xuất sắc như Bạch Đông Lâm cùng La Sa chợt rung chuyển, tự cắt đứt dây leo. Nó khẽ xoay chuyển, kéo theo ánh sáng màu tím lam lóa mắt, nhanh chóng bay đến đỉnh nhụy.
Ba duy độ khác nhau lại diễn ra cùng một cảnh tượng.
Hết thảy những cảnh tượng này đều được truyền khắp mọi ngóc ngách của Cửu Hoàn Chi Tâm thông qua màn hình ánh sáng. Trông thấy đóa hoa Lam Tử bay lên không trung, vô số đám đông phát ra tiếng hò reo nhiệt liệt sôi trào.
Từng đóa Lam Tử xoay tròn, chở mọi người bay lên với tốc độ chóng mặt, xuyên qua không gian, vượt duy độ, đến nơi ngọn của thực vật dây đằng cao vô tận.
Bạch Đông Lâm vừa mới tới nơi thì một tin tức đã truyền vào trong đầu, đôi mắt hắn chợt thoáng hiện vẻ hiểu rõ. Hóa ra thực vật khổng lồ thần kỳ này tên là “Duy Độ Chi Tâm”!
Mà nói này chính là tâm đỉnh trong truyền thuyết!
Mắt Bạch Đông Lâm lập lòe ánh sáng trắng, thế nhưng không nhìn thấy điểm cuối. Bản thân như thể đứng trong một thế giới màu bạc.
Từng đóa hoa Lam Tử có kích cỡ to nhỏ khác nhau do cắn nuốt đan dược có phẩm chất không giống. Nó không chỉ mọc cao hơn mà đóa hoa cũng sẽ lớn lên.
‘Ầm, ầm, ầm!’
Một loạt tiếng ngâm khổng lồ vang lên, mặt đất màu bạc khẽ rung chuyển, một tấm bia vàng cực lớn chậm rãi chui lên từ trên mặt đất.
Trên tấm bia vàng còn khắc những văn tự rậm rạp, vô cùng vô tận. Tất cả đều là tên tuổi của những người xuất sắc trong các kỳ đại hội Đan Đạo được khắc lên đó, vượt qua năm tháng đằng đẵng, lưu truyền mãi mãi!
Đây là niềm vinh dự cỡ nào, đối với một số người mà nói, thậm chí còn vượt xa ý nghĩa khen thưởng.
Tấm bia vàng óng ánh, tên của mười người nhóm Bạch Đông Lâm dần hiện lên trên đó, văn tự rực rỡ lấp lánh.
La Sa cúi gằm mặt, siết chặt nắm đấm. Những vinh dự này vốn thuộc về hắn ta, nhưng lại bị một tên thể tu không biết chui ra từ đâu cướp mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận