Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 180: Đánh lén

Thu hồi suy nghĩ, Bạch Đông Lâm đứng dậy đi ra khỏi đại trận. Hắn không định đi cùng nhánh quân của Chu Tranh đến Trụy Nguyệt Khanh. Hành động một mình thuận tiện cho việc ẩn nấp hơn nhiều, nhân tiện đi xem thử tên Huyền Diệp này đang giở trò quỷ gì. Bạch Đông Lâm bước ra khỏi địa cung, bay về phía vị trí trong cảm ứng.
Tu luyện hơn hai tháng, thần thông của hắn đã tiến bộ hơn nhiều. Bây giờ một bước của hắn phóng ra có thể hơn hai vạn trượng.
Không mất nhiều thời gian Bạch Đông Lâm đã đến bên ngoài một sơn cốc yên tĩnh, hắn thu liễm khí tức, che giấu bản thân. Bạch Đông Lâm không vội vàng dùng thần niệm quét qua, nếu sơn cốc này thật sự là hang ổ của kẻ giật dây thì làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ mất.
Bạch Đông Lâm ngưng thần cẩn thận cảm nhận khí tức trong sơn cốc nhưng sau đó lại nhíu mày, chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều quá rồi à?
Ngoại trừ hơi thở của Huyền Diệp, hắn không cảm nhận được bất kỳ người nào nữa. Không cần do dự, thần niệm lập tức tràn ra, chỉ nháy mắt đã quét sạch toàn bộ sơn cốc.
Trong hang động, Huyền Diệp đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang tu luyện. Ngoài ra thì không có gì khác thường nữa.
Giết hay không giết nhỉ?
Kẻ giật dây nhất định sẽ xuất hiện khi bí cảnh mở cửa, nếu Huyền Diệp không liên lạc trước với kẻ đó thì hắn ta có sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có lẽ bọn họ có cách liên lạc đặc biệt, căn bản là không cần tiếp xúc.
Nghĩ đến đây, trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên sát khí. Đã vậy thì hắn đành tiễn đối phương lên đường luôn vậy.
Thiêu đốt huyết dịch, thiêu đốt linh hồn, phá huỷ linh khiếu của một người, ba loại bí thuật được thi triển cùng một lúc. Trước khi khí tức kinh khủng lan tỏa khắp sơn cốc, Bạch Đông Lâm đã xuất hiện trong hang động.
Trận pháp cảnh giới được kích hoạt, cùng lúc đó Huyền Diệp cũng mở mắt. Linh Hồn Chi Nhãn công kích thẳng vào linh hồn, vào Thần Hải nơi mi tâm của Huyền Diệp khiến đôi mắt hắn lập tức trì trệ.
Một chưởng mang theo khí thế ngập trời của Bạch Đông Lâm đánh vào đầu Huyền Diệp, thân thể của hắn ta trực tiếp biến thành một vũng máu. Một bàn tay linh hồn bốc lên hoả diễm kim sắc nhô ra khỏi mi tâm Bạch Đông Lâm tóm lấy linh hồn ể oải đang định lùi về Thần Hải của Huyền Diệp, nhanh chóng trấn áp nó trong Thần Hải của mình!
Ầm ầm ầm!
Lúc này, khí tức vừa mới bộc phát của Bạch Đông Lâm cũng truyền vào trong sơn động, một chưởng của hắn đã làm cho chỗ này hoàn toàn sụp đổ.
Phất tay thu hồi vòng tay Cực Đạo trên mặt đất trước khi một tảng đá lớn rơi xuống, Bạch Đông Lâm bước ra ngoài rồi biến mất không còn bóng dáng.
Sạch sẽ! Gọn gàng!
Từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai cái chớp mắt, hắn tin tưởng là linh hồn bị trấn áp của Huyền Diệp vẫn còn đang rất ngỡ ngàng, thậm chí hắn ta còn không biết là ai đã giết mình.
Ha ha, Bạch Đông Lâm ta chính là loại không bàn đến võ đức, chỉ thích đánh lén đấy!
Trong Thần Hải vô biên.
Linh hồn uể oải của Huyền Diệp đầy vẻ mờ mịt, phù văn chữ “


” (vạn) màu vàng chói mắt chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu hắn ta tạo thành một Phật quang mờ ảo.
“Ta, ta chết rồi ư? Sao có thể như vậy chứ…”
“Là ai? Cuối cùng thì kẻ nào đã giết ta!”
Sắc mặt của Huyền Diệp vô cũng dữ tợn, hoàn toàn không thể chấp nhận được việc mình chết bất đắc kỳ tử bèn điên cuồng giãy dụa dưới Phật quang. Tiếc là Phật quang vô cùng kiên cố, không sứt mẻ tí nào.
“Là ta.”
Linh hồn Bạch Đông Lâm bay tới trước mặt Huyền Diệp, lạnh lùng nhìn hắn ta rồi nói tiếp:
“Huyền Diệp, ngươi đã xảy ra chuyện gì.”
“Là ngươi!”
Sắc mặt Huyền Diệp liên tục thay đổi, sao có thể như vậy được chứ? Sao thực lực của Bạch Đông Lâm lại mạnh đến mức chỉ nháy mắt đã giết chết hắn ta. Trong lúc tâm thần chấn động, Huyền Diệp không kịp nghĩ nhiều, tươi cười rạng rỡ lấy lòng nói:
“Bạch huynh, có phải giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì hay không? Chúng ta đều là đệ tử thánh tông, sao lại đến mức này cơ chứ!”
“Chẳng có hiểu lầm gì hết.” Bạch Đông Lâm lạnh lùng lắc đầu, không nói những lời vô nghĩa mà chắp tay trước ngực tụng Bổn Nguyện Kinh.
Sức mạnh siêu độ khó lường của kinh văn chớp mắt đã bao trùm linh hồn của Huyền Diệp.
“A! Bạch Đông Lâm! Ngươi sẽ không được chết yên lành đâu!”
Linh hồn Huyền Diệp vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn giãy dụa kịch liệt nhưng nháy mắt sau đó lại đột nhiên khôi phục lại vẻ bình tĩnh, dáng vẻ bình thản khẽ cúi đầu trước Bạch Đông Lâm để bày tỏ sự cảm kích, hóa thành tia sáng tan biến. Chân Linh lập lòe rồi trở về với Mẫu Hà.
Chỉ còn lại một vật thể trong suốt ở chỗ này, đây là ký ức tinh luyện từ linh hồn. Bên trong vật thể trong suốt này có một tầng sương mù đen nhàn nhạt trôi nổi.
Đây là thứ đã khiến tính tình của Huyền Diệp có thay đổi lớn à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận