Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 521: Xúc xắc ba mươi sáu mặt

“Nhưng đáng tiếc ở chỗ, trước khi Lưu Lãng Đế chết hình như đã bị nguyền rủa, hoặc vận khi đã hao hết, ta khẳng định đào mộ tổ nhiều sẽ không rõ được tuổi thọ của mình đâu.” “Trước khi bỏ mình hắn gặp rất nhiều kiếp nạn, vì bảo vệ mạng sống nên hắn đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên bảo vật, hiện tại còn lưu lại đến giờ đa phần đều là các loại thần thông công pháp, pháp thuật bí tịch, bảo vật phải nói là rất rất ít đi!”
“Đương nhiên, có thể kế thừa một phần mười nghìn bảo vật thì đối với mọi người ở đây cũng đã tính là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.”
Đám người nghe được như vậy, vẻ mặt khó coi trước đó mời được hoà hoãn đôi chút, bọn hắn đều đến từ danh môn đại phái, các loại thần công bí tịch làm gì thiếu chứ.
Thần công của chính tông môn mình còn tu luyện chưa đến, làm gì có tinh lực đi học cái khác nữa, các loại báu vật mới lại thứ mọi người để ý.
Phảng phất nhìn rõ được suy nghĩ của mọi người, Ngân Đồng cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Ha ha, mấy người cũng không nên coi thường các loại thần công bí tịch được lưu lại của Lưu Lãng Đế, hắn thế mà lại là người đem ra được không ít đồ từ Chư Thiên Vạn Giới Quy Khư Chi Địa đó!”
“Đây chính là thánh địa mà tông môn các người chưa từng đặt chân đến, dù sao thì cái địa phương quỷ quái kia không phải ai cũng có thể tiến vào!”
Ánh mắt Ngân Đồng có chút lóe lên, nhớ lại thời điểm Lưu Lãng Đế trước khi bỏ mình trên người xảy ra đủ loại chuyện quỷ dị không rõ ràng, khiến hắn không thể không hoài nghi việc này có liên quan đến việc Lưu Lãng Đế đế từng tiến vào Chư Thiên Vạn Giới Quy Khư Chi Địa.
“Được rồi, ta nói nhiều như vậy cũng chỉ để muốn cho mọi người biết, bởi vì Lưu Lãng Đế có thói quen nhặt đồ bỏ đi ở khắp mọi người, cho nên vật thừa kế của hắn vô cùng khổng lồ, không thể nào để một người trong các ngươi độc chiếm hết được, mà các người cũng không có khả năng một mình ăn hết được!”
“Lưu Lãng Đế đem các loại thần công truyền lại kèm theo các bảo vật, dựa trên khác biệt về loại hình mà chia làm chín phần.”
“Nếu như các người có thực lực, hoặc là đủ may mắn, chín phần thừa kế này các người đều có thể mang đi, đương nhiên, cùng có khả năng toàn bộ các vị ở đây đều mất mạng, một phần tài sản kế thừa cũng không mang đi được.”
Đám người nghe vậy cũng gật nhẹ đầu, nếu như quả thật giống như lời Ngân Đồng nói, cách làm của Lưu Lãng Để thật ra lại rất hợp lý, bọn họ cũng có thể thấu hiểu được.
Dù sao tinh lực của một người cũng đều có hạn, đem tất cả tài sản kế thừa truyền hết cho một người, thì không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một loại lãng phí.
Ngược lại, đem trứng gà đặt ở chín cái giỏ khác nhau, việc này có thể đảm bảo không thể thất lạc được việc kế thừa này.
Khả năng là lúc Lưu Lãng Đế trước khi bỏ mình, rốt cuộc cảm nhận được sự cô đơn bất lực, cho nên nghĩ rằng thêm một người kế thừa thì tự nhiên sẽ có thêm một niềm hy vọng.
“Lưu Lãng Đế khi còn sống có để lại một câu nói: Thành do vận, bại cũng do vận, tất cả đều đã được trời định!”
“Các ngươi đã trải qua nhiều lần khảo hạch hẳn cũng đã rõ, Lưu Lãng Đế rất để ý đến “vận khí”, cho nên kỳ khảo hạch cuối cùng này cũng sẽ như vậy!”
Ngân Đồng nói xong liền ném khối bạc đa diện trong tay, càng ra xa càng biến lớn, cuối cùng trôi nổi ở khoảng không bên trong, không ngừng xoay tròn.
Bao quanh khối bạc đa diện là các tia điện lấp lánh, mặt ngoài bắt đầu chầm chậm hiển thị các ký tự, số lượng lớn ký tự không ngừng di chuyển và còn không ngừng biến đổi.
Tầm mắt mọi người đảo quanh nó, sau khi nhìn thấy rõ các ký tự đều nhíu mày lại, khối đa diện màu bạc này vậy mà lại là một viên xúc xắc!
Lại còn có những ba mươi sáu mặt, ký tự trên mỗi mặt đều không giống nhau, mà cũng không hề cố định, chúng còn đang không ngừng biến hoá.
Bạch Đông Lâm hơi cử động ngón tay, hắn thật nể phục tên Lưu Lãng Đế này, thật đúng là một tên ham đánh cược, đem chữ cược xuyên suốt cuộc đời mình!
“Ha ha, cái xúc xắc ba mươi sáu mặt này là đặc chế, sẽ không thể để bên ngoài giở thủ đoạn can thiệp được, tất cả đều phụ thuộc vào vận khí của từng người rồi.”
“Xúc xắc có rồi, còn thiếu một cái bàn đổ.”
Ngân Đồng chỉ tay về phía tinh hà mênh mông, vô số mặt trời và ngôi sao bỗng ngưng chuyển động, sau đó quỹ đạo có hơi chút biến động, tương hỗ tạo thành các đường giao nhau.
Từng cột sáng vàng to lớn bắt đầu từ phía ngai vị Đại Nhật Vương toạ mà bọn Bạch Đông Lâm đang đứng phun ra ngoài, sau khi đụng đến một mặt trời trên trời, các tia sáng bắt đầu liên tục bắn ra, phân ra thành các nhánh, trải dài đến hết tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận