Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1930 - Chiến vực Thái A nhập hôi tịch (3)

"Chư vị!
Cánh cổng Vĩnh Hằng đã phá, đại quân Tai họa đen tối buông xuống, chúng ta không thể ngồi chờ chết!"
"Theo ta giết vào vùng đất Hôi Tịch, ngăn cản Tai họa đen tối ở bên ngoài Thái A!"
"Giết --"
"Vì vạn tộc! Vì chư thiên!"
Hậu phương của chiến tuyến phong tỏa, từng nhánh đại quân khí thế cuồn cuộn cưỡi cứ điểm chiến tranh, Chiến hạm chư thiên bay nhanh xẹt qua hư không, vượt qua cánh cổng Vĩnh Hằng, đánh tới một hướng cuối cùng khác của vùng đất Hôi Tịch.
Đối với chiến tranh mà nói, chiến lược thọc sâu quan trọng phi thường.
Chiến tuyến phong tỏa của cánh cổng Vĩnh Hằng không thể phá được, cũng không thể đánh mất vùng đất Hôi Tịch - trận địa cực kỳ có giá trị chiến lược này, chỉ có chiến tuyến kéo đủ dài, có chiến trường thọc sâu mới có thể tùy cơ ứng biến, để ứng đối với các loại tình huống đột phát.
Nếu chỉ có một chiến tuyến phong tỏa, một khi bị công phá thì xong rồi, đến cả cơ hội để cứu chữa cũng không có.
Tầng chót khái niệm, thân hình Bạch Đông Lâm đột nhiên xuất hiện, mắt chứa ý cười, tùy ý dạo bước, thỉnh thoảng khom lưng đưa tay nhặt lên từng món đồ mặt ngoài đầy vết rạn.
"Xưa có tiểu cô nương hái nấm, nay có Bạch Đông Lâm ta nhặt vũ khí siêu thoát tại chỗ sâu trong khái niệm, ừm, hoàn mỹ!"
Vũ khí siêu thoát đã thiêu đốt tất cả, uy năng và linh tính mất hết, chỉ để lại thể xác tàn phá, nhưng bản chất cứng rắn khắc vào trong khái niệm thì vẫn còn đó.
Đây đều là di vật của người siêu thoát đã chết, Bạch Đông Lâm cũng không sợ trên đó còn có tay sau gì, tuy không có tác dụng gì lớn cho hắn nhưng đối với Khấp Huyết mà nói, đó cũng là quân lương tốt nhất dùng để thăng cấp sau này.
"Kế tiếp, nên khiến Tai họa đen tối phải trả cái giá đắt vì đó rồi!"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh lùng, nhìn phía hiện thực, sức mạnh dòng xoáy bên ngoài cơ thể rục rịch, bài xích khái niệm phức tạp xung quanh không để lại gì.
Thân hình nhoáng lên, hắn bước vào hiện thực, vùng đất Hôi Tịch theo sự thúc giục của hắn, chỉ là một suy nghĩ đã vượt qua khoảng cách vô ngần, xuất hiện ở vùng đất Hư Vô vô tận của đầu Thái A.
Đầu Thái A lúc này đang lóe ra ánh sáng u ám, một thông đạo vòng xoáy vô biên vô tận từ từ mở ra.
"Hà hà!"
Bạch Đông Lâm mỉm cười xấu xa, sau đó đi tới đằng trước thông đạo vòng xoáy, hai tay chắp lại rồi vỗ ra, lôi âm gầm lên.
"Vô hạn chư thiên đại toàn qua!"
"Cắn nuốt --"
Oành!
Chư thiên vô tận trải rộng ra, trung tâm dính sát vào nhau hợp lại trên thông đạo u ám, vòng xoáy xoay tròn mãnh liệt tản ra sức mạnh khổng lồ cắn nuốt thắt cổ khủng bố.
"Có sức mạnh dòng xoáy gia tăng thêm, cho dù Bỉ Ngạn cũng không gánh được dù chỉ chớp mắt, bọn xâm nhập Tai họa đen tối, đến đây đi! Đều đến đây đi!"
"Đến bao nhiêu, ta ăn bấy nhiêu!"
Vẻ bạo ngược trong mắt Bạch Đông Lâm nồng nặc như thực chất.
Đây đã định trước sẽ là một trận đại tru diệt bị thời không ghi khắc vĩnh viễn!
Ùng! Thùng thùng thùng --
"Luồng, luồng dao động này là..."
Mạch hạch tâm trái đất tuôn trào mang đến một tia dao động khí tức quen thuộc, làm Thương Ngô đau thương không dứt quỳ sát trên đó nháy mắt giật mình tỉnh táo lại.
Thương Ngô trừng lớn hai mắt, khắp khuôn mặt là sợ hãi lẫn vui mừng, không tự chủ được nín hơi ngưng thần, áp sát lỗ tai lên tâm trái đất cực nóng vô cùng, cố gắng hết sức để bắt được dao động khí tức hơi yếu nọ, cách nơi đây cực kỳ xa xôi.
Lộ tuyến tin tức mà hắn tu luyện nắm giữ thiên về "sức mạnh đại địa", có thể dựa vào tâm trái đất thi triển các loại thần thông sức mạnh khổng lồ không thể tưởng tượng nổi, vùng đất Hôi Tịch quá mức mênh mông rộng lớn, cộng thêm đại chiến kinh khủng đã đánh mất dòng sông thời không, tất cả tin tức đều bị quấy loạn cào cào.
Lúc này cũng chỉ có thể mượn tâm trái đất cường đại cứng cỏi này, hắn ta có thể bảo toàn bản thân, cũng mượn nhịp đập của đại địa, lấy một loại thị giác khác theo dõi chuyện xảy ra trong vùng đất Hôi Tịch.
"Sống!"
"Bạch đại nhân không có ngã xuống! Hắn lại sống đến bây giờ!"
Thương Ngô kinh qua cứ xác nhận mãi, cuối cùng cũng tập trung vào đầu nguồn hơi thở. Tuy bởi vì cách quá xa nên có vẻ rất chi là yếu ớt, nhưng vẫn ấm áp lấp lánh, xác thực là tới từ Bạch đại nhân trong hư vô phần cuối Hôi Tịch.
"Tọa, tọa độ này, là đầu Thái A! Đại nhân hắn, hắn thực sự..."
Hai mắt Thương Ngô ửng đỏ, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng, tâm thần bị sự chấn động mãnh liệt và cảm động lấp đầy, nghẹn ngào không nói được gì.
Bạch đại nhân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đã ngựa không ngừng vó chạy tới đầu Thái A, một mình ngăn cản đại quân Tai họa đen tối, đây là loại tình nghĩa gì chứ? Đây là tinh thần cao thượng vĩ đại bực nào chứ!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận