Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1719 - Bắt đầu một cuộc chiến không báo trước (1)

Vốn hắn ta không muốn đi một chuyến đến vũng nước đục này, nhưng thân là người trong hoàng thất, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, quyền lợi vô thượng, tự nhiên đối lập lại cũng phải bị quản chế trong đó, thân bất do kỷ, các loại minh tranh ám đấu là chuyện thường ngày thôi.
Bất kể nói thế nào, đế quốc Tù Điểu cũng là một quốc gia vũ trụ, cùng thuộc dưới trướng Tín Tức Chi Nguyên, lúc này xuất hiện biến hóa khác lạ, Thiên Càn Thần Vực vẫn rất coi trọng, cho nên mới phái một vị hoàng tử ra xử lý việc này.
“Cái này... Điện hạ, theo ta thấy, có phải đế quốc Tù Điểu đã chọc phải phiền phức gì hay không?”
“Thậm chí có thể có khả năng, bọn họ đã bị khống chế rồi, nếu không, bọn họ làm sao dám coi như không thấy pháp chỉ từ thần vực chứ?”
A Lục nhíu mày, thăm dò suy đoán mà nói, thảo luận sự việc nghiêm túc như thế, hắn ta không dám cười đùa tí tửng miệng lưỡi trơn tru nữa, làm chó săn, cái để dựa vào chính là nhìn mặt mà nói chuyện.
“Không thể loại trừ khả năng này.”
Càn Hữu khẽ gật đầu, tình huống kiểu này là bết bát nhất, dám khống chế đế quốc Tù Điểu lặng yên không tiếng động, nói rõ đối phương không hề sợ hãi.
Thế giới này quá mức mênh mông, vô tận cường giả tung hoành trong tinh không, rất nhiều thế lực chí cao ngang hàng ngang địa vị với Tín Tức Chi Nguyên.
Chỉ cần ngươi vẫn chưa leo lên đỉnh cao của chư thiên, hoặc là tựa lưng vào một nhân vật đỉnh cao, thì khi đi lại giữa thế gian nhất định phải chú ý cẩn thận, nói không chừng trong lúc vô tình lại chọc phải người nào không nên dây vào, có chết cũng không biết chết như thế nào, Càn Hữu biết rõ điều này, cho nên trước tiên đã suy đoán theo phương hướng này, trong Tuế Nguyệt dĩ vãng, cũng không phải không có ví dụ kiểu này xảy ra.
“Khà khà, điện hạ cũng không cần sầu lo quá mức, đây chỉ là khả năng xấu nhất, Tù gia không phải người ngu, làm sao lại không biết các đối nhân xử thế như vậy được? Có lẽ khả năng gặp phải họa không lớn, có thể, là bị nhân tài mới nổi đoạt quyền?”
“Cũng có thể là nội bộ Tù gia đã xảy ra biến động.”
“Suy đoán bây giờ cũng không đếm hết được, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vẫn phải tự mình đi xem thôi.”
Càn Hữu chậm rãi đứng dậy, phóng tầm mắt nhìn ra xa, ánh mắt xuyên qua thế giới và hạm bích, nhìn thấy hư không đen nhánh, Vĩnh An Đại Xu Nữu đã xuất hiện trong tầm nhìn.
“Tóm lại, chúng ta phải làm việc cẩn thận, còn phải rửa mắt cho sạch sẽ, nếu ngay cả tên tuổi của thần vực mà còn vô dụng, thì xám xịt trở về đi, bị bọn họ chế giễu cũng tốt, trừng phạt cũng được, vẫn mạnh hơn mất mạng.”
“Điện hạ anh minh!”
Chiến hạm bạch kim có hơi lóe lên nghiền nát hư không, đột ngột bắn vào cửa vào của Xu Nữu rồi biến mất không thấy.
...
Đế quốc Tù Điểu, trong thần điện giữa trung ương đế đô.
Tù Long như ngồi bàn chông, tay cầm quân trắng, ngồi đối diện Bạch Đông Lâm, bàn tay giơ giữa không trung rất lâu, mà vẫn chưa đặt xuống.
“Tiểu Long, tâm của ngươi rất loạn, một ngàn năm qua, tài đánh cờ của ngươi càng ngày càng kém.”
Mặt Bạch Đông Lâm không hề có cảm xúc, trong tay vuốt ve một quả cầu thủy tinh, hắn một người làm hai việc, đánh cờ, nhưng đồng thời suy nghĩ còn đang quan trắc vũ trụ trong thủy tinh, hai phe đại quân máy móc và trùng tộc chém giết.
Hai bên hơi tương tự nhau, đều là “ý thức tổ ong”, bia đỡ đạn nổ tung mà ra, dù thương vong thế nào, cũng chỉ có thể coi là tiêu hao tài nguyên, mà không phải héo tàn mạng sống.
Hắn là một người tốt, không oán không hận, sao lại có thể dùng trùng tộc để hủy diệt một văn minh chứ?
“Khụ khụ! Đại nhân, là Tiểu Long thất lễ, tài đánh cờ của ngài như vực sâu biển lớn, ta, ta không phải là đối thủ...”
Tù Long lúng túng cười, chậm rãi đặt cờ xuống, lựa chọn nhận thua.
Bạch Đông Lâm nghe vậy liếc mắt nhìn ông ta, nếu có bản tôn ở đây, tự nhiên Tù Long không thể đấu cờ với hắn được, nhưng lúc này hắn chỉ là phân thân có một tia ý thức bản ngã thống ngự mà thôi.
Không có Bất Tử Bất Diệt, Đảo Ngược Tổn Thương, sức mạnh trong cơ thể dùng một phần thiếu một phân, cũng không có tư duy nghịch thiên như bản tôn, phần lớn ý thức đều phải dùng để thống ngự sức mạnh khổng lồ trong thân thể, chỉ có thể phân ra một chút tính lực, Tù Long vẫn có tư cách đánh cờ với hắn.
“Tiểu Long, ngươi đang lo lắng Thiên Càn Thần Vực...”
“Hửm? Đúng dịp, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu lại, ném quân cờ đi, ngẩng đầu nhìn ra xa chân trời, ánh mắt nhìn xuyên qua thần điện, nhìn thấy một chiếc chiến hạm loè loẹt trong hư không vô tận, đang chạy nhanh đến.
“Ơ, Tào Tháo là ai?”
Tù Long đầu tiên là sửng sốt, đúng lúc này chợt kịp phản ứng lại, đột ngột đứng dậy, ý chí cảm giác gào thét mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận